← Quay lại trang sách

Chương 639 Sư huynh đầu gỗ

Bên trong đôi mắt xinh đẹp của Liễu Khuynh Thành toát lên vẻ u buồn, nhưng rất nhanh đã biến mất, nàng mỉm cười nói: "Sư huynh lên đường bình an, hãy để sư muội đàn tấu một khúc cuối cùng đưa tiễn sư huynh rời đi."

Liễu Khuynh Thành xòe bàn tay ra, sơ lên không trung một cái, một cây đàn liền xuất hiện ở trước mặt, sau đó bàn tay ngọc ngà lay động thân đàn, âm nhạc xung quanh dao động hẳn lên.

Lục Trần ngồi ở bên cạnh, im lặng nghe Liễu Khuynh Thành đàn tấu, sau đó đứng dậy nói: "Sư muội, ta phải rời đi rồi."

"Ừm."

Liễu Khuynh Thành mỉm cười nói, nhưng sau khi Lục Trần quay người đi, ánh mắt nàng lộ ra vẻ u oán.

Không biết từ khi nào, hình dáng của sư huynh xấu xa đã xuất hiện trong trái tim của nàng, chiếm đoạt vị trí quan trọng nhất trong sinh mệnh của nàng, làm như thế nào cũng không bỏ ra được.

Mình vốn cũng rất đẹp, nhưng trong mắt của sư huynh cũng chỉ tựa như cỏ dại ven đường, hắn chưa từng dung ánh mắt si mê hay ánh mắt giống vậy để nhìn nàng.

Dường như chỉ xem nàng chỉ là một sư muội

Người ta cũng rất xinh đẹp mà, tại sao sư huynh không cảm thấy động tâm dù chỉ một chút vậy.

Liễu Khuynh Thành tự oán bản thân, bắt đầu hoài nghi nhan sắc của bản thân.

"Hèn chi sư huynh ưu tú như vậy lại chẳng có ai theo đuổi, ngoài việc có thể khiến người ta tức giận muốn chết ra, sư huynh cơ bản là một khúc gỗ." Liễu Khuynh Thành cắn môi, ánh mắt u oán vô cùng.

Mà lúc này, Lục Trần đã đi xa.

Hắn cũng không biết bản thân đã khiến cho sư muội tình đầu sơ khai, dây tình đâm sau trong tim, hoặc cũng có thể đây chính là tính cách của hắn, căn bản không cảm nhận được hoặc lĩnh ngộ được loại ý tứ nào đó.

Lục Trần hóa thành dung mạo của Kiếm Tam công tử, vội vàng bay về hướng của Thiên Kiếm phong, nhưng đi đến nửa đường lại bị một đệ tử cản lại.

Đây là một tên đệ tử bình thường, từ bên ngoài chạy về, sát vai cùng Lục Trần đi đến.

Nhưng mà khi thấy Kiếm tam công tử, người này lập tức ngơ ra, hai cặp mắt trừng lớn lên.

Hắn giật mình ba giây, rồi cả người như điên cuồng nhiệt huyết lên vậy, toàn bộ thân thể đều bắt đầu run rẩy, hắn xúc động hét lớn lên: "Kiếm Tam công tử, ngươi cuối cùng trở về Kiếm Đế cung rồi."

"Kiếm Tam công tử."

"Kiếm Tam công tử trở về rồi sao?"

Ở một quảng trường cách đó không xa, có rất nhiều ánh mắt nhìn qua, ánh mắt của họ cực kỳ hiếu kỳ khi nhìn thấy gương mặt tuấn tú lạ lẫm này.

Vị này chính là Kiếm Tam công tử trong truyền thuyết à?

Kiếm Tam công tử phá hủy cung điện màu xám trong bí cảnh, uy hiếp Thánh Vương, giết chết tiểu bối trong gia tộc của Thánh Quân, mỗi việc việc nào cũng nổi tiếng.

Có thể nói bây giờ thanh danh của Kiếm Tam công tử ở Kiếm Đế cung cũng đã ngang bằng với Kiếm tử Lục trần, đã lấn át danh tiếng của tất cả thánh tử khác.

Chỉ là trong khoảng thời gian này đại ma vương Lục Trần đã quay về Kiếm Đế cung, làm mưa làm gió khắp nơi.

Mà Kiếm Tam công tử từ sau khi bí cảnh sụp đổ vẫn luôn không có xuất hiện,có người cảm thấy Kiếm Tam công tử đã chết, cũng có người cảm thấy Kiếm Tam công tử nếu đã dám uy hiếp nhiều cường giải như vậy chắc chắn có biện pháp bảo toàn tính mạng.

Nhưng mà từ khi Kiếm Tam công tử quay về với chiến tích chém vương kinh thiên hạ, dần dần không còn ai nhắc đến Kiếm Tam công tử nữa.

Chỉ có những đệ từ từng chịu ân huệ của Kiếm Tam công tử, trong lòng luôn nhớ đến hắn không hề quên.

Giờ đây, có người nói ra thân phận của Kiếm Tam công tử, đã khiến cho vô số người nhìn lại.

"Kiếm Tam công tử, thật sự là ngươi, ha ha ha, ta biết chắc là ngươi sẽ không có việc gì mà."

"Kiếm Tam công tử phúc lớn mạng lớn, là một yêu nghiệt chân chính, làm sao có việc gì nghiêm trọng được "

Rất nhanh sau đó đã có hơn trăm người tụ tập ở đây, có mấy đệ tự đi ra từ bí cảnh nói.

Lục Trần nhìn đến càng ngày càng có nhiều người tụ hội đến, hắn cũng không tiện rời đi, cũng không thể biến thành dung mạo của Lục Trần.

Nội tâm của hắn vừa tức lại vừa bực bội, tức giận là do bị một tên đệ tử đần độn cản lại, làm cho thân phận của hắn bại lộ.

Buồn bực là do không thể đánh tên kia một trận, bởi vì người này rõ ràng là 'Người sùng bái' của Kiếm Tam công tử, cũng là người sùng bái của hắn.

"Tránh ra."

Lục Trần tỏ vẻ đạm mạc, nói với giọng điệu lãnh khốc.

"Kiếm Tam công tử, có chuyện lớn xảy ra rồi." người đệ tử nhận ra thân phận của 'Kiếm Tam công tử' cũng không cảm nhận được sự mất kiên nhẫn của Lục Trần, ngược lại lại nói với một cách vội vàng: "Sao bao lâu nay ngươi lại không quay về, đại ma vương Lục Trần đã quay về rồi, đại ma vương đang coi trọng sư muội của ngươi đó, sư muội của ngươi hiện tại đang tu luyện trong động phủ của Lục Trần."

Đệ tử này cảm thấy Kiếm Tam công tử không nhất định sẽ đánh thắng Lục Trần, nhưng vẫn cần đêm tin tức Liễu Khuynh Thành bị Lục Trần bắt đi nói cho hắn nghe.

Hơn nữa bọn hắn đều cảm thấy, Kiếm Tam công tử cũng không nhất định sẽ thua Lục Trần.

Có lẽ, hắn cũng có thể đánh bại Lục Trần thì sao.

Đương nhiên là nếu Kiếm Tam công tử có thể đánh bại Lục Trần là tốt nhất, như vậy cũng có thể giảm bớt nhuệ khí của đại ma vương.

Cùng lúc đó, càng ngày càng nhiều người nghe được tin tức mà chạy đến, vây quanh xung quanh kín đến cả con kiến cũng không lọt vào được.