Chương 767 Tình thế nguy kịch
Hắn tung hoành Thanh vực với Hoang vực, chưa thấy chuyện nợ đồ của hắn mà không trả.
Dù sao cũng không có chuyện gì làm nên đến Hoàng triều Huyết Viêm thu hồi lại đồ nợ mình.
Một chiến thuyền phi hành với tốc độ cực nhanh trên bầu trời xanh thẳm, đi đường liên tục mấy ngày, Lục Trần mới dừng lại ở một thành trì được xem là phồn hoa nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục lên đường, khoảng nửa tháng sau, cuối cùng hắn cũng đã chạy tới địa cảnh của Hoàng triều Phi Tuyết.
Hoàng triều Phi Tuyết là nước phụ thuộc Hoàng triều Huyết Viêm.
Lúc trước Hoàng triều Phi Tuyết còn giúp đỡ hắn, tuy rằng điều này đối với hắn bé nhỏ không đáng kể, nhưng ấn tượng đối với người này vẫn không tồi.
Một chiến thuyền trực tiếp bay thẳng đến trên không của hoàng cung Phi Tuyết.
“Là người nào?”
“Pháp bảo phi hành, tìm không ra mấy món ở Huyền vực, thân phận của người đến nhất định cực kỳ tôn quý.”
Hộ vệ bên trong hoàng cung Phi Tuyết vốn dĩ nhìn thấy có người xâm lấn lãnh địa trên không của hoàng cung, còn muốn chặn lại, nhưng nhìn thấy là một pháp bảo phi hành thì lập tức hành quân lặng lẽ, không dám đi lên ngăn cản.
Lục Trần mở pháp bảo phi hành ra, trực tiếp dừng lại ở lãnh địa trên không hoàng cung.
Lục Trần đến, chiến thuyền tràn ngập khí tức, rất nhanh lập tức kinh động đến cường giả bên trong hoàng cung, từng bóng người bay lên trời, đi đến trên không trung, nhìn chằm chằm vào chiến thuyền, một nam tử có tu vi Thánh cảnh trong số đó ôm quyền nói: “Không biết là tiền bối nào giá lâm hoàng cung Phi Tuyết.”
Khí tức của người phía sau cường thịnh, có Nhân Hoàng, cũng có Thánh cảnh.
Nhưng trong ánh mắt lại toát ra vẻ ngưng trọng.
Lẽ nào là Hoàng triều Huyết Viêm phái người đến, ý niệm này vừa mới dâng lên thì đã lập tức gạt bỏ, vì vẫn chưa đến thời hạn với Hoàng triều Huyết Viêm.
Mặt khác, mặc dù Hoàng triều Huyết Viêm có một lão tổ tông Thánh Vương tọa trấn nhưng cũng không lấy ra được pháp bảo phi hành trân quý đó.
Pháp bảo phi hành vô cùng trân quý, tương đương với Truyền tống trận mang theo bên mình, Huyền vực rộng lớn nhưng có được mấy thế lực có được pháp bảo phi hành.
Cho nên có lẽ không phải là người của Hoàng triều Huyết Viêm.
Nhưng cũng không có ai dám sơ ý, biểu cảm mỗi người đều nghiêm túc, đối phương đến không rõ ý đồ, không biết là địch hay là bạn.
Lúc này, Lục Trần đi ra từ trong khoang thuyền, cất bước nhẹ nhàng, đứng ở trên boong thuyền.
Đoàn người hơi ngây người, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, vô cùng kích động nói: “Thì ra là Lục thiếu.”
Một đám người đều nhận ra Lục Trần.
Lần trước Lục Trần ngồi Truyền tống trận thẳng đến hoàng cung, cao tầng bên trong hoàng cung đều có cơ duyên gặp mặt Lục Trần một lần.
Tuy rằng cách lần đó đã mấy năm, nhưng thời gian này cũng chỉ là cái búng tay mà thôi.
Đôi mắt Lục Trần nhìn lướt qua mọi người, bình thản gật đầu, sau đó mở miệng hỏi: “Phi Tuyết Hoàng chủ đâu.”
Nói ra lời này, người xung quanh trong nháy mắt đều yên tĩnh lại.
Bọn họ nhìn nhau, lại không có ai mở miệng.
Một lúc lâu sau, vẫn là tu sĩ Thánh cảnh mở miệng nói trước đó nói: “Sinh mạng của Hoàng chủ đang suy tàn.”
“Ồ...”
Lục Trần lộ ra vẻ bất ngờ, tò mò hỏi: “Ma đầu mà Phục Ma tự thả ra ngoài lan đến Hoàng triều Phi Tuyết rồi sao.”
Phi Tuyết Hoàng chủ là cấp bậc Thánh Quân, hơn nữa tu vi đã đến đỉnh phong, có lẽ cường giả dưới Thánh Vương sẽ không ai có thể giết đe dọa đến sinh mạng của Phi Tuyết Hoàng chủ.
Mặt khác, Hoàng triều Phi Tuyết được xem là Hoàng triều phụ thuộc của Hoàng triều Huyết Viêm, hơn nữa quan hệ hai bên đã ồn ào, xét thấy Hoàng triều Huyết Viêm chỉ có một cường giả Thánh Vương, lão tổ cấp bậc ổn định này sẽ không dễ dàng dời núi đâu.
Một khi rời núi thì Hoàng triều Phi Tuyết sẽ có khả năng không còn tồn tại, cho nên Lục Trần trực tiếp phớt lờ Hoàng triều Huyết Viêm, liên tưởng đến ma đầu bị Phục Ma tự thả ra ngoài.
Phục Ma tự thả ra ngoài hơn một trăm đại ma đầu toàn là đại ma đầu Thánh Vương đỉnh phong, trong đó không thiếu Thánh Vương đại thành.
Một lúc Huyền vực xuất hiện hơn trăm Thánh Vương tất nhiên sẽ không thể nào bình tĩnh như trước đây, những ma đầu này rất có khả năng cướp đoạt hoặc là bá chiếm Hoàng triều.
“Dù sao Hoàng triều Phi Tuyết cũng là mảnh đất giáp ranh Huyền vực, tạm thời vẫn chưa lan đến nơi này.” Người mở miệng lắc đầu.
“Là cường giả của Trớ Chú giới!” Trong giọng nói cường giả của hoàng cung hỗn loạn phẫn nộ và nghi hoặc, nói: “Chính là nửa tháng trước, Thánh Quân của Trớ Chú giới giá lâm hoàng cung, đả thương Hoàng chủ, bởi vậy Hoàng chủ đã trúng nguyền rủa, hiện giờ lực lượng nguyền rủa xâm nhập toàn thân, đã bệnh nguy kịch.”
Nói xong, sắc mặt hắn ảm đạm xuống.
Một khi Hoàng chủ chết đi thì địa vị của Hoàng triều Phi Tuyết bọn họ sẽ tràn ngập nguy cơ.
“Người của Trớ Chú giới?”
Nghe đối phương nói như vậy, Lục Trần càng thêm nghi hoặc.
Đây không giống với tác phong hành sự của Trớ Chú giới.
Thông thường người của Trớ Chú giới ra tay sẽ trực tiếp lợi dụng nguyền rủa huỷ diệt thành trì khiến sinh cơ của một tòa thành trì bị diệt sạch.
Lẽ nào là vì nhàn rỗi nên đặc biệt chạy đến hoàng cung của Hoàng triều Phi Tuyết đả thương người sao?
Lúc trước hắn liên tưởng đến ma đầu Phục Ma tự thả ra ngoài, chủ yếu là những ma đầu đó sẽ vì cướp đoạt tu hành tài nguyên bá chiếm Hoàng triều, kêu gọi thuộc hạ, dưới tình hình bình thường sẽ không tàn sát dân trong thành, chỉ biết đả thương Hoàng chủ cảnh cáo để họ thần phục.