Chương 784 Mượn đao Hổ tộc (2)
Người phụ trách Long Thị biến sắc, sau đó nói: “Lục hoàng tử, Hổ Liệt Tửu không thể bán ra ở trong thành Huyết Viêm nữa, nếu như bị Hổ tộc biết được thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó.”
Người phụ trách Long tộc vốn không nói giỡn, một khi Hổ tộc biết được bọn họ ra tay hoặc bán đấu giá Hổ Liệt Tửu, vậy thì nhất định sẽ phái cường giả đến điều tra, thành Huyết Viêm đều có nguy cơ bị diệt bất cứ lúc nào.
“Ta biết sẽ xảy ra chuyện!” Huyết Đằng nhẹ giọng mở miệng nói: “Ngươi có thể đi tìm người bán, bán cho người của Hoàng triều khác.”
“Cái này không thành vấn đề!” Người phụ trách Long Thị gật đầu.
“Ta có hai bình Hổ Liệt Tửu, ngươi tìm được người bán thì hãy nói cho ta biết.” Huyết Đằng nói xong, đứng dậy rời đi.
“Lục hoàng tử đi thong thả!” Người phụ trách Long Thị đứng lên nói, đợi bóng dáng Lục hoàng tử hoàn toàn biến mất không thấy đâu thì lẩm bẩm nói: “Việc này trọng đại, không cẩn thận sẽ có tai nạn bị diệt, không ai có cách chống lại lửa giận của Hổ tộc, nhất định phải bẩm báo với gia chủ để gia chủ đến Hoàng cung một chuyến điều tra Hổ Liệt Tửu của Lục hoàng tử từ đâu ra.”
Người phụ trách Long Thị nói xong, vội vàng rời đi.
Cùng lúc này, Huyết Đằng đi trên đường phố, diện mạo bắt đầu xảy ra thay đổi rất lớn, lần nữa hóa thành dáng vẻ của Lục Trần.
Sắc mặt Lục Trần bình tĩnh trở lại khách điếm, nhìn thấy Lăng Nguyên Cơ, ném một viên thủy tinh kí ức về phía hắn, mở miệng nói: “Làm lại đoạn hình ảnh bên trong một chút, rồi khuếch tán ra ngoài.”
Lăng Nguyên Cơ không hiểu lời nói của Lục Trần, thần niệm xâm lấn vào thủy tinh kí ức, lúc nhìn thấy đoạn hình ảnh bên trong thì lập tức trợn mắt há mồm.
“Đây không phải là Lục hoàng tử Huyết Đằng sao, Huyết Đằng có Hổ Liệt Tửu!” Trong mắt Lăng Nguyên Cơ hiện lên một tia kinh ngạc.
Xem ra, ngay cả Thánh Quân hắn cũng không thể nhìn ra Huyết Đằng là dịch dung.
“Đó là ta!” Lục Trần hờ hững nói.
Lăng Nguyên Cơ lập tức bừng tỉnh, trong nháy mắt hắn hiểu rõ tại sao lần trước Lục Trần lại hỏi dung mạo của Huyết Đằng nhưng lại không giết, hóa ra là muốn mượn dung mạo của Huyết Đằng làm ra động tác lớn như vậy.
Lăng Nguyên Cơ có thể tưởng tượng, một khi hình ảnh này được truyền ra ngoài thì Hổ tộc chắc chắn sẽ tìm đến cửa, đến lúc đó có lẽ Hoàng triều Huyết Viêm sẽ sứt đầu mẻ trán.
“Lục thiếu lợi hại, hay cho chiêu mượn đao giết người!” Lăng Nguyên Cơ giơ ngón tay cái lên tán thưởng nói.
Cuối cùng hắn cũng giải thích được nghi ngờ trong lòng.
Mấy hôm nay hắn rất tò mò, không hiểu dưới tình hình Lục Trần không kêu gọi người thì sao đối phó với Hoàng triều Huyết Viêm, sẽ dùng cách gì?
Thì ra là mượn đao giết người.
…
Ngoại giới, tin tức trong một đêm chấn động khắp cả thành Huyết Viêm.
Lục hoàng tử Huyết Đằng, thiên phú bình thường, tội ác chồng chất, được xem là người có tiếng ở thành Huyết Viêm, nhưng gần đây thật sự là nổi danh.
Đó chính là đoạn hình ảnh hắn nói chuyện với người phụ trách Long Thị được truyền ra ngoài.
Nội dung của cuộc nói chuyện đó càng khiến người ta sợ hãi.
Nguyên nhân chính là trong tay Lục hoàng tử Huyết Đằng lại có cấm phẩm Hổ Liệt Tửu.
Càng đáng sợ hơn là tin tức này hoàn toàn không khống chế được, một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh, trong Hoàng triều Huyết Viêm huyên náo xôn xao một trận.
Trong khách điếm ở thành Huyết Viêm.
Lăng Nguyên Cơ cười mở miệng nói: “Tốc độ truyền tin tức này vượt xa tưởng tượng của ta, có lẽ không bao lâu nữa sẽ truyền vào lỗ tai Hổ tộc.”
Lúc này mới có mấy ngày, tin tức đã truyền khắp Hoàng triều Huyết Viêm, tốc độ nhanh có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thật ra nguyên nhân là bởi vì thầm có người giúp đỡ.
Hoàng triều Huyết Viêm sừng sững vạn năm, tuy rằng uy danh của lão Nhân Hoàng đó ở nơi đó, nhưng trong ba đời của lão Nhân Hoàng, đặc biệt là đời Huyết Đằng, người đắc tội hoặc là thế lực rất nhiều, có thể nói là đếm không xuể.
Những thế lực này không đắc tội nổi Hoàng triều Huyết Viêm, dám giận không dám nói, nhưng một khi có chuyện lật đổ Hoàng triều Huyết Viêm, bọn họ nhất định sẽ thầm thêm một cước giúp đỡ.
Mà chuyện Hổ Liệt Tửu chính là thuốc dẫn, dẫn đủ để Hoàng triều Huyết Viêm biến mất trong mây khói.
Dựa theo kinh nghiệm trước đó, bất kể là ủ Hổ Liệt Tửu hay là lấy từ đâu ra, chỉ cần có, một khi bị Hổ tộc biết được thì Hổ tộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua người hoặc thế lực có Hổ Liệt Tửu.
Lục hoàng tử gây ra chuyện lớn là thương lượng bán Hổ Liệt Tửu với người phụ trách Long Thị.
Tạm không nói đến Lục hoàng tử lấy Hổ Liệt Tửu từ đâu ra, nhưng có được Hổ Liệt Tửu thì chính là tội chết, hoặc là nói, nhỏ yếu là nguồn gốc của tội lỗi.
Bởi vì Hoàng triều Huyết Viêm không có lực lượng chống cự Hổ tộc trả thù.
“Đợi Hổ tộc đến đây đi!” Ánh mắt Lục Trần nhìn ra phương xa, có thể thu hết Hoàng thành phồn hoa vào mắt, có lẽ không lâu sau, nơi này sẽ bộc phát đại chiến, tòa thành trì phồn hoa này có thể sẽ biến mất trong mây khói lịch sử.
“Đúng rồi Lục thiếu, còn có một tin tức tốt.” Lúc này, Lăng Nguyên Cơ ý cười trong suốt nói.
“Tin tốt gì?” Lục Trần hỏi.
“Là như vậy…” Lăng Nguyên Cơ nói: “Không phải Hoàng triều Nam Bình bị một ma đầu chiếm lĩnh sao, ma đầu này là chạy ra từ Phục Ma tự, gần đây ma đầu này mở rộng địa bàn muốn Hoàng triều Huyết Viêm thần phục, thật ra không cần Lục thiếu mượn đao giết người, thành Huyết Viêm cũng sẽ chôn vùi trong tay ma đầu này.”