← Quay lại trang sách

Chương 857 Thư Mộng Lan

Mấy tháng trước, Thư Mộng Lan sắp bị Thuần Vu Phong của gia tộc Thuần Vu Hoàng thành cưới về, nhưng điều khiến bọn họ giật mình là nếu Thư gia dính vào gia tộc Thuần Vu thì phiền phức của bọn họ rất lớn, bởi vì gia tộc Thuần Vu nhất định sẽ tìm bọn họ thanh lý, nhưng lại khiến bọn họ vui mừng là Thư Mộng Lan lại lần nữa chạy trốn.

Lần này có thể nghiêm trọng hơn lần trước.

Lần trước vì Thư Mộng Lan tìm đạo lữ, lòng dạ tương đối rộng lượng, cũng không vì Thư gia phản bội mà tiến hành báo thù Thư gia, lần này gia tộc Thuần Vu cũng không rộng lượng như quan hệ thông gia trước đó nữa.

Nói đi cũng phải nói lại, cuối cùng bọn họ cũng hiểu được Thư gia đã xảy ra chuyện gì.

Thì ra là Thư gia đã bị giết chết một người, đánh trọng thương hai Hoàng cảnh, còn là con của Thư Mộng Lan làm ra, không phải con của Thư Mộng Lan mới mấy chục tuổi thôi sao, hơn nữa còn không có bối cảnh, sao mấy chục năm ngắn ngủi đã trưởng thành đến mức có thể chém giết Hoàng giả rồi.

Sự việc cũng có chút kịch tính, con trai của Thư Mộng Lan đến Thư gia trả thù, vừa hay gặp được người của gia tộc Thuần Vu tìm tới cửa, con trai Thư Mộng Lan lại chuyển hướng đối phó với Hoàng giả gia tộc Thuần Vu khiến Hoàng giả gia tộc Thuần Vu một chết một thương, còn để người bị thương trở về gọi Thuần Vu Phong đến thành Phi Tuyết thỉnh tội.

Gia tộc Thuần Vu ở Hoàng thành xa xôi biết được chuyện này cũng vô cùng tức giận, cũng dùng chiêu tung ra tin tức ở thành Phi Tuyết tương tự, bảo con trai của Thư Mộng Lan điến Hoàng thành nhận đòn chịu tội.

Lần này vở kịch máu chó của Thư gia và gia tộc Thuần Vu có thể khiến cho miệng người của thành Phi Tuyết đầy hạt dưa.

Bọn họ quyết định yên lặng theo dõi tình hình phát triển của sự việc.

...

Trên một ngọn núi yêu thú ở thành Phi Tuyết.

Bên trong một nơi nào đó có một mái nhà tranh, khói bếp lượn lờ, một phu nhân mặc trường bào mộc mạc đang nấu cơm, phụ nhân mặc trường bào thoạt nhìn rất trẻ, cũng chỉ khoảng ba mươi, khuôn mặt xinh đẹp, trên người tản ra một loại khí chất thuộc về tiểu thư khuê các dịu dàng, rất khó tin rằng một phu nhân thôn núi lại có được khí chất này.

“A di, ta về rồi!” Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo dễ nghe vang lên.

Rất nhanh, một thiếu nữ có diện mạo duyên dáng yêu kiều, mặc y phục màu lam nhảy nhót đi vào trong mái nhà tranh.

Phụ nhân nhìn thấy thiếu nữ quay về, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Rửa tay ăn cơm đi.”

“Ồ!”

Thiếu nữ ồ một tiếng, rồi ngoan ngoãn đi rửa tay.

Sau khi rửa tay xong, trên bàn đã đầy thức ăn thịnh soạn.

Thiếu nữ vừa ăn vừa nói: “A di ơi, nhà ngươi xảy ra chuyện lớn rồi, một đám người đang tìm a di đó.”

Một tháng trước thiếu nữ đã gặp được người dì ấm áp này, thấy đối phương bị đuổi giết nên đã cứu đối phương, vừa hay nàng cũng bị đuổi giết, đồng bệnh tương liên, nên ẩn núp ở dãy núi yêu thú gần đây.

“Hả?”

Phụ nhân buông bát đũa xuống, trong ánh mắt lộ ra tia bi thương rất sâu, mở miệng nói: “Tiểu Vi, ta chuẩn bị rời đi vào hai ngày nữa, sau khi ta đi, một mình ngươi phải cẩn thận đấy.”

Thiếu nữ tò mò hỏi: “A di ơi, ngươi đi đâu vậy?”

Khóe miệng phu nhân mỉm cười nhàn nhạt: “Đi đến một nơi rất xa để gặp trượng phu và con của ta.”

Phụ nhân đó chính là Thư Mộng Lan, bởi vì Thuần Vu Phong muốn cưới nàng, mà trưởng lão Thư Hà Đông trong gia tộc lại đồng ý, nàng không có cách nào khác nên chỉ có thể trốn ra bên ngoài, gần đây không đi ra ngoài nên cũng không biết thành Phi Tuyết có tình hình gì, có lẽ người của Thư gia đang tìm nàng khắp nơi đúng không.

“Con!”

Thiếu nữ chớp mắt, nói: “A di, gần đây thành Phi Tuyết có đồn một chuyện, nghe nói con của ngươi đã chạy đến thành Phi Tuyết đại khai sát giới, giết một trưởng lão, đánh trọng thương hai người, còn tung tin tức ra ngoài để nếu như ngươi biết được thì hãy lập tức quay về.”

“Con của ta?”

Trong lòng Thư Mộng Lan run lên, chữ con đã đánh trúng trái tim mềm mại của nàng, khóe mắt trong nháy mắt bị một tầng hơi nước nhàn nhạt che kín.

Nàng là một mẫu thân không đủ năng lực, ngay cả mặt của con cũng chưa nhìn thấy, cũng không biết bây giờ đứa trẻ như thế nào, có khỏe mạnh lớn lên thuận lợi hay không, có ăn uống tốt hay không, có mặc đủ ấm hay không.

Thư Mộng Lan quyết định lần chạy trốn này, mặc kệ Hoang vực xa xôi cỡ nào, đường xá gian khổ đến đâu, nàng cũng muốn đi gặp phu quân của mình, gặp con của mình.

Nàng vốn không biết con của mình là Lục Trần sớm đã trưởng thành, còn trở thành đại ma vương người gặp người sợ.

“Đúng rồi, chuyện ngươi vừa nói là thật sao?” Thư Mộng Lan dường như nhớ tới gì đó, vội vàng khẩn trương nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ mở miệng nói: “A di, con của ngươi đã đến thành Phi Tuyết tìm ngươi, còn đối đầu với gia tộc Thuần Vu, gia tộc Thuần Vu đã buông những lời tàn nhẫn ở thành Phi Tuyết bảo con của ngươi đến Hoàng thành chịu đòn nhận tội.”

“Nếu có gia gia ở đây thì ta có thể giúp a di giải quyết phiền phức nhỏ này.” Thiếu nữ nhăn mũi nói, chợt lộ ra khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ: “Đáng tiếc bản thân ta còn bị đuổi giết, không có cách nào giúp a di được.”

Nhưng Thư Mộng Lan hoàn toàn không nghe thấy lời nói phía sau của thiếu nữ, cả người chìm vào suy tư, tâm như loạn, con… con của nàng thật sự đến thành Phi Tuyết tìm mẫu thân là nàng sao?