← Quay lại trang sách

Chương 1078 Tàn bạo

Bởi vì Viên Chính Thanh trước mặt rất yếu, so với Lộc Minh thì còn yếu hơn mấy phần, mới giao thủ một hiệp, một cánh tay của Viên Chính Thanh đã bị lực lượng khổng lồ đè ép cho nổ tung.

Mặc dù trong lúc đối đầu có vật chất nguyền rủa nhập thể nhưng chút trớ chú ấy cũng không có ảnh hưởng lớn với hắn.

“Ngươi!”

Viên Chính Thanh thay đổi sắc mặt, trong mắt trở nên âm u lạnh lẽo, có tức giận, căn bản không ngờ mới giao thủ một hiệp mà mình đã thảm bại, mất đi một cánh tay.

“Ai cho ngươi lá gan dám đến Bồ Đề sơn giương oai, nằm xuống cho ta!” Lục Trần sải bước đi về phía Viên Chính Thanh, giơ tay lên đánh cho hắn một cái.

Thân hình Viên Chính Thanh lóe lên, nhanh chóng né đi. Trong không trung, trước mặt hắn lơ lửng một cây cung lớn màu đen, thần niệm làm tay, vật chất nguyền rủa ngưng kết thành mũi tên, tay còn lại kéo cung, một mũi tên màu xám đột phá không gian trói buộc, bắn nhanh về phía Lục Trần.

Lục Trần không nhìn thẳng vào công kích của Viên Chính Thanh, bởi vì hắn căn bản không sợ vật chất nguyền rủa, hắn hóa thành một tia chớp, trong chớp mắt đã đi đến bên cạnh Viên Chính Thanh, tát mạnh đối phương một cái.

Rầm!

Viên Chính Thanh bay ngược ra ngoài, phun ra ngụm máu tươi, trong đó còn kem theo hai cái răng dính máu.

Một bạt tay này của Lục Trấn suýt chút nữa đã đánh chết Viên Chính Thanh, lỗ tai hắn ong ong, trước mắt nổi đom đóm.

Lục Trần một cước lăng không, Đại Bằng giương cánh, phô trương bá đạo, một cướp đạp lên ngực Viên Chính Thanh, tiếng xương cốt bị nghiền nát vang lên. Viên Chính Thanh lại bay ngược ra, nhưng lần này hắn bị thương nặng đến khó mà tưởng tượng, mảng lớn trước ngực rơi xuống, xương cốt đứt gãy, bị thương vô cùng nghiêm trọng.

Sắc mặt Viên Chính Thanh lập tức trở nên trắng bệch, hắn bị đánh cho choáng váng.

Thanh niên trước mặt này căn bản không sợ vật chất nguyền rủa xâm nhập, mà sở trường của hắn là trớ chú, mỗi đại thiên kiêu Thượng Giới đều kiêng kỵ hắn ba phần, nếu có người không sợ vật chất nguyền rủa thì hắn cũng sẽ mất đi ưu thế, bởi vì thân thể hắn quá yếu ớt.

Đệ tử Bồ Đề sơn xung quanh trông thấy Viên Chính Thanh bị ngược thê thảm thì mạnh mẽ nhổ ra ngụm khí tức giận.

Có thể thấy thanh niên áo xám hại chết vô số đồng môn này bị đối xử như vậy, cho dù chết cũng nhắm được mắt.

“Tề Dương, chúng ta liên hủ, mỗi người một nửa bản nguyên sinh mệnh.” Khóe miệng Viên Chính Thanh chảy máu, nhìn thanh niên có ngân huy lưu động trên người trên bầu trời mà nói.

Viên Chính Thanh biết, nếu hôm nay không liên thủ thì có khả năng hắn sẽ bỏ mạng ở nơi này.

Một cái chân to lăng không đạp tới, lực lượng bùng nổ, núi cao đập xuống, hù dọa cho Viên Chính Thanh sợ đến vãi cả linh hồn, nhưng vẫn muộn một bước, bị Lục Trần đạp trúng sườn lưng.

Rầm!

Sườn eo của Viên Chính Thanh nổ tung, giống như bị mãnh thú cắn một miếng, thiếu đi một mảng máu thịt, máu tươi đầm đìa.

Viên Chính Thanh lại bị thương nặng, trong lòng luống cuống, nhìn không ra phong độ gì: “Tề Dương, tranh thủ thời gian mau giúp ta.”

“Haha.”

Trên bầu trời, tướng mạo Tề Dương anh tuấn, thân thể khỏe mạnh, quanh người lưu chuyển một tầng ngân hủy thần thánh, nhìn như thần linh vậy.

Tề Dương nghe thấy lời Viên Chính Thanh nói thì cũng không đáp lại mà mang theo vẻ không liên quan gì đến mình.

“Cho ngươi một bình Thiên Tôn dịch.” Viên Chính Thanh khẽ gầm lên.

Nhưng Tề Dương vẫn đứng đấy bình thản như cũ, chỉ là nụ cười trên mặt ngày càng đắc ý.

“Mười bình.” Viên Chính Thanh đỏ cả mắt, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.

“Được!”

Cuối cùng Tề Dương cũng đồng ý, hắn cất bước đi ngang qua giữa Lục Trần và Viên Chính Thanh, nhìn về phía Lục Trần mở miệng nói: “Nên buông tha cho người khác, dừng tay đi.”

Trong giọng nói Tề Dương mang theo vẻ coi thường và mệnh lệnh, khí tức quanh người biến đổi, ngân huy màu bạc kia lưu động không còn là ánh sáng nhu hòa nữa mà là một loại khí tức như đao kiếm sắc nhọn, cơ thể đau đớn.

Khí tức Tề Dương hừng hực, một đôi ngân đồng đâm người, ở đây ngoài Thánh vương thì không người nào dám nhìn thẳng hắn.

Tề Dương là đệ tử trụ cột của Đao Thần điện đạo thống tối cao ở Sơn Hải giới, thiên phú hơn người, là nhân vật phong vân trẻ tuổi Sơn Hải giới.

Mặc dù Lục Trần tàn bạo Viên Chính Thanh, tam quyền lưỡng cước thì bị trọng thương, chỉ là Tề Dương vẫn không coi trọng Lục Trần.

Bởi vì vạn vật tương khắc.

Võ giả của Trớ Chú giới nắm giữ năng lực nguyền rủa thần bí, hắn giống như kiêng kỵ vạn phần, bởi vì không kiềm chế năng lực nguyền rủa, người sau có thể không thấy nguyền rủa, chứng tỏ nắm giữ Lôi Đình hoặc loại Hỏa Diễm nào đó, dù sao kiềm chế gắt gao Viên Chính Thanh.

Mà hắn am hiểu đánh giết chính diện, từng tạo ra thành tựu chém Thánh vương ở Sơn Hải giới, trong lòng có tâm niệm vô địch.

Cho nên, Tề Dương mới nói ra lời này.

“Cút.”

Lục Trần chỉ lạnh lùng đáp lễ một chữ, đối với loại người tự cho là đúng, Lục Trần lại không có sắc mặt tốt, lạnh lùng nói: “Nếu không cút thì ngay cả ngươi ta cũng đánh.”

Trong nháy mắt sắc mặt Tề Dương u ám, trong con ngươi lưu động tia lạnh đáng sợ, mang theo mấy phần lạnh lùng: “Các hạ thật sự không không để Tề nào đó ba phần mặt mũi.”

Ngân huy rực rỡ quanh người Tề Dương, xông thẳng lên trời, ngưng tụ đao thế đáng sợ, khiến lòng người tràn đầy cảm giác hít thở không thông.

“Cho ngươi tê dại!” Lục Trần nói một câu thô tục, trong lòng cười lạnh không dứt, nhận định nếu như đối phương muốn ra tay, không ngần ngại cùng hắn thu thập.