Chương 1258 Món quà của tam sư phụ (2)
Lục Trần tò mò hỏi.
“Ngươi qua đây!” Băng Vũ mỉm cười.
Lục Trần bước qua, sau đó đột nhiên một luồng lực lượng khủng bố tuyệt đối trói buộc thân thể của hắn, làm hắn không thể động đậy.
Băng Vũ đi đến trước mặt Lục Trần, duỗi bàn tay thon dài trắng nõn như ngọc trắng, khóe miệng nhấc lên ý cười: “Thiên Nữ mang đến cho ngươi ba câu, ngươi phải nhớ lấy.”
“Kha Dĩ Nhu cũng là do ngươi gọi.”
“Cánh mọc đủ cứng rồi đúng không?”
“Thiếu đòn!”
Mỗi một lần Băng Vũ nói ra một câu thì búng một cái lên trán của Lục Trần, trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy vẻ trêu chọc.
Trán của Lục Trần bị búng vù vù, đau đến mức nước mắt sắp chảy ra.
Phải biết rằng Băng Vũ trước mắt là cường giả Thánh Đế, cho dù thân thể Lục Trần cũng không đỡ nổi.
Hạ xuống ba cái búng, Lục Trần cảm giác trán sắp nứt ra rồi.
Đau quá trời!
“Đau không?” Băng Vũ cười nhẹ nhàng nói.
Lục Trần trợn trắng mắt, trong lòng tự nhủ, ngươi nói xem.
Băng Vũ mím môi nói: “Thiên Nữ nói, đợi sau này ngươi đến giới thành, nàng sẽ đích thân xử ngươi.”
Lục Trần rụt cổ lại, cảm giác sau lưng có chút rét run, cười gượng một tiếng: “Không nghiêm trọng như vậy chứ.”
Băng Vũ cố nén ý cười: “Ai bảo ngươi chọc Thiên Nữ tức giận.”
Lục Trần khóc không ra nước mắt, kêu oan nói: “Ta không có.”
Trong lòng đã đoán được chắc là mình và Hành giả hư không đó nói chuyện với nhau mấy câu, thuận miệng nhắc tới tên tam sư phụ nên bị nàng biết.
Lục Trần buông hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Băng Vũ tỷ tỷ, ngươi hãy trở về nói với tam sư phụ, bảo nàng đừng suốt ngày dùng thần niệm theo dõi ta, ta cũng là người có sinh hoạt riêng tư.”
“Được, ta sẽ bẩm báo Thiên Nữ.” Băng Vũ chớp đôi mắt đẹp, lộ ra vẻ hẹp hòi.
Sau đó, ánh mắt Băng Vũ dừng trên người Lý Kỳ, nói: “Chúng ta cũng nên đi thôi.”
Lý Kỳ gật đầu, tay áo huy động, trực tiếp cuốn lấy Lý Mai rồi biến mất.
“Lục điện hạ, lần sau gặp lại!” Băng Vũ phất bàn tay ngọc với Lục Trần, sau đó cũng rời đi.
Ba người họ rời đi, vẻ mặt Lục Trần trở nên đứng đắn, nhìn về phía Kim Dương nói: “Ngươi hãy thông báo, bảo Ngũ Hành tông đến chấp chưởng Nhu Đế cung, Lý gia có thể bài trừ ra ngoài.”
Người Lý gia nghe vậy, vẻ mặt chua xót.
Chấp chưởng Nhu Đế cung có nhiều chỗ tốt nhưng bởi vì Lý Mai đắc tội với người này nên mất đi quyền chấp chưởng Nhu Đế cung.
Nhưng bọn họ còn có cách gì chứ, đều là một tay Lý Mai làm nên.
“Vâng, Lục điện hạ!” Kim Dương vội vàng nói.
Lục Trần nghe vậy, có thâm ý nói: “Ta không phải là Lục điện hạ, gọi ta Kiếm Tam là được.”
Kim Dương hơi ngây ra, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn: “Được, Kiếm Tam huynh.”
Nói thật, thân phận Lục Trần đối với bọn họ quá cao, địa vị chênh lệch quá lớn, có cảm giác xa lạ và khoảng cách, hiện tại Lục Trần bảo hắn tiếp tục gọi Kiếm Tam huynh, chứng tỏ không dùng thân phận điện hạ tiếp xúc với bọn họ mà là dùng một thân phận xa lạ.
Điều này đối với bọn họ không còn thân phận và cảm giác khoảng cách nữa, ở chung thoải mái hơn rất nhiều.
“Có việc gấp, mau trở về Kiếm Đế cung!” Đúng lúc này, một âm thanh hư vô mờ mịt trực tiếp vang lên trong đầu Lục Trần.
“Việc gấp?”
Lục Trần sững sờ tại chỗ, sau đó hắn lập tức cảm giác thủy tinh truyền tin chấn động, có người đang gọi hắn.
“Kim Dương, ta còn có việc, rời đi trước.” Lục Trần nhìn về phía Kim Dương nói, nói xong, một trận gió thổi qua, Lục Trần biến mất ở trong đại sảnh.
Lục Trần vội vàng đi tới một góc bí mật bên ngoài, lấy thủy tinh truyền tin ra.
“Sư đệ, mau trở về Kiếm Đế cung!” âm thanh Yến Tử Hiên hơi nặng nề vang lên.
“Xảy ra chuyện khẩn cấp gì rồi?” Lục Trần hỏi.
“Đợi lát nữa tán gẫu ở Phù Bài không gian đi!” Yến Tử Hiên nói xong, vội vàng cúp máy.
Âm thanh của Yến Tử Hiên không như thường ngày mà có chút nặng nề.
Lục Trần suy đoán có thể thật sự đã xảy ra chuyện lớn.
Lục Trần cũng không do dự, lấy phù bài ném lên không trung, một luồng lực lượng khiếp người hội tụ, xé rách không gian, hình thành một cánh cửa.
Lục Trần đạp về phía trước, trực tiếp tiến vào bên trong.
Khi bước vào bên trong, Lục Trần lập tức cảm giác bầu không khí có chút vi diệu.
Hai lần trước bước vào bên trong là không khí vui vẻ hòa thuận, đám đệ tử Kiếm Đế cung tụ tập lại một chỗ nói chuyện cười đùa.
Nhưng hiện tại bước vào bên trong lập tức cảm nhận được bầu không khí mang chút bi thương.
Đệ tử xung quanh im lặng ít nói, thậm chí hốc mắt hơi ửng đỏ.
“Sư đệ!”
Lúc này, âm thanh truyền đến.
Lục Trần ngẩng đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy Yến Tử Hiên, đứng bên cạnh hắn là Liễu Mục, trên mặt hai người họ mất đi niềm vui ngày xưa, vẻ mặt nặng nề, ánh mắt Yến Tử Hiên còn đầy tơ máu, giống như đang cố nén bi thương cực lớn.
Lục Trần đi tới, vội vàng hỏi: “Kiếm Đế cung đã xảy ra chuyện lớn gì, sao các ngươi…”
Giọng điệu Liễu Mục nặng nề giải thích: “Cách đây không lâu, Kiếm Đế cung trấn giữ giới thành bị Thiên Yêu trùng kích, vốn tưởng chỉ là tổ chức Thiên Yêu Hoàng tộc tầm thường khởi xướng, nhưng không ngờ lần này thật sự động rồi, có tam đại Hoàng tộc tinh nhuệ xuất hiện, dẫn đến đệ tử Kiếm Đế cung chết trận hơn ba ngàn người.”
“Ngay cả Tông Hiền sư huynh cũng chết trận.” Yến Tử Hiên khóc lóc nói, hai quyền nắm chặt, trong mắt lộ ra hận ý ngập trời.
Nước mắt nam nhi không dễ rơi, chỉ là chưa đến lúc đau lòng.
Lục Trần không ngờ chuyện xảy ra lần này lại khiến cho Yến Tử Hiên luôn mạnh mẽ lại khóc.