← Quay lại trang sách

Chương 1263 Thiếu nữ U Linh

“Đại ca ca, bây giờ chúng ta phải đi đâu?” Lục Trần vừa mới cất bước, một âm thanh giòn tan dễ nghe làm cho người ta dễ chịu, nhưng đối với Lục Trần lại giống như âm thanh lệ quỷ đòi mạng vang lên, Lục Trần giật mình, rơi xuống từ không trung, chật vật nện xuống mặt đất.

Lục Trần nhanh chóng bò dậy, ngẩng đầu lập tức nhìn thấy bên cạnh hắn có một thiếu nữ, cũng chính là thiếu nữ thần bí trong không gian tối tăm trước đó.

Ngũ quan đối phương tinh xảo giống như kiệt tác vô cùng khéo léo trời cao tạo hóa, lông mày thanh tú nhàn nhạt, ánh mắt thanh thuần, mũi đẹp vểnh lên, cánh môi hồng phấn, da thịt trắng như tuyết, trong suốt long lanh, còn trắng nõn mềm mại hơn so với sữa.

Không thể không nói, thiếu nữ trước mắt này giống như thiên sứ, xinh đẹp đến cực điểm, đặc biệt là đôi mắt đen trắng rõ ràng lộ ra mấy phần tò mò, mấy phần ngây thơ lãng mạn, có thể khiến cho người ta dễ dàng dâng lên thiện cảm.

Nhưng đối với Lục Trần là một tiểu ma nữ sống sờ sờ.

Lục Trần nhìn chằm chằm đối phương một lúc lâu, mới dùng giọng điệu khó tin nói: “Sao, sao ngươi cũng ở nơi này?”

Lúc trước hắn dùng Lục Thần kiếm cắt không gian, đối phương không đi theo hắn, vốn tưởng đã bỏ được, nhưng lúc này người đó lại quỷ dị đi tới trước mặt hắn.

“Ta ra ngoài theo đại ca ca!” Thiếu nữ chớp đôi mắt ngập nước nói.

“Tuổi còn nhỏ không lo học hành, chỉ biết gạt người!” Lục Trần lên án mãnh liệt: “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi ra ngoài như thế nào.”

Thiếu nữ duỗi bàn tay nhỏ bé khoa tay múa chân, trừu tượng ẩn dụ: “Đầu tiên như thế này sau đó như vậy, sau đó, sau đó, rồi đi ra.”

“Phụt!”

Lục Trần dường như phun ra một miệng máu.

“Lục Thần kiếm, ta nghi ngờ lớn thiếu nữ trước mắt là Thiên Yêu, ngươi chắc chắn nàng không phải chứ?” Lục Trần thầm truyền âm.

Khí linh của Lục Thần kiếm trả lời: “Chủ nhân, ta không cảm ứng được khí tức Thiên Yêu ở trên người nàng.”

“Nhưng cũng không loại trừ một khả năng, nếu như đối phương đạt tới Đại Đế cảnh, muốn che giấu thì ta sẽ không cảm giác được.”

“Thiên Yêu… Đại Đế cảnh?”

Nghe Lục Thần kiếm trả lời, đồng tử Lục Trần hơi co rút lại, hóa thành mũi kim.

Không lâu trước, một giới thành Kiếm Đế cung trấn giữ bị phá tan phòng ngự, có lượng lớn Thiên Yêu lẻn vào Sơn Hải giới sau đó ẩn núp, thiếu nữ trước mắt này có thể là Thiên Yêu Đế cảnh lẻn vào Sơn Hải giới.

Nghĩ đến suy đoán của mình, sau lưng Lục Trần phát lạnh.

“Ngươi cũng không cần trêu chọc ta, nói hết ra đi.” Sau khi Lục Trần biết thân phận của đối phương, cũng không sợ hãi nhiều nữa.

Mặc dù Thiên Yêu Đế cảnh mạnh mẽ, nhưng muốn giết nó ở Sơn Hải giới vẫn là làm không được.

“Đại ca ca, ngươi đang nói gì vậy?” Thiếu nữ chớp mắt hỏi.

“Thú vị như vậy sao?” Khóe miệng Lục Trần gợi lên nụ cười giễu cợt, khinh thường nói: “Thân là Thiên Yêu Đế cảnh, trêu đùa một Thánh Vương như ta vui lắm sao?”

Thiếu nữ không nói gì, mím môi, một lúc lâu sau mới nghiêng đầu nói: “Thiên Yêu, Thiên Yêu là gì?”

Ánh mắt của thiếu nữ mang theo vẻ tò mò.

Lục Trần nhìn xong chậc chậc tán thưởng, diễn xuất này có thể làm Ảnh Đế rồi.

“Được rồi, mọi người cùng nói ra đi, ngươi thật sự không cần trêu đùa ta, như vậy không vui đâu, khuyên ngươi cũng đừng nổi sát tâm với ta, bởi vì ngươi không giết được ta đâu!” Lục Trần mở miệng nói.

“Đại ca ca, ta thật sự không hiểu ngươi đang nói gì?” Thiếu nữ cắn môi nói.

Lục Trần chau mày, bản thân đã nói hết rồi vậy mà đối phương còn ra sức phủ nhận, lẽ nào nàng thật sự không phải là Thiên Yêu, hoặc là nói vẫn chưa chơi đủ sao.

“Ngươi tên là gì?” Lục Trần hỏi.

Nếu đối phương đã phủ nhận thì chỉ có thể công kích từ hướng khác.

“Không biết!”

“Nhà ngươi ở đâu?”

“Không biết!”

“Ngươi…”

“Không biết!”

Một tràn đối thoại, trên cơ bản đều là không biết.

Lúc này, Lục Trần không biết phải làm sao, trong lòng mơ hồ có cảm giác cổ quái.

Thiếu nữ trước mắt hỏi gì cũng không biết, lẽ nào thật sự không phải là Thiên Yêu sao?

Hỏi gì thiếu nữ cũng không biết trực tiếp làm khó Lục Trần, sắc mặt âm tình bất định.

Rốt cuộc có phải là Thiên Yêu hay không cũng khiến hắn mơ hồ.

Một lúc sau, Lục Trần ngẩng đầu nhìn về phía thiếu nữ, tiếp tục hỏi: “Ngươi có… người thân hay không.”

Thiếu nữ chau mày, trầm tư suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Trong ấn tượng của ta hình như không có người thân.”

Được lắm!

Lục Trần biết rõ hỏi phí công, bởi vì ngay cả tên mình người đó cũng vứt bỏ thì bản thân hỏi nàng có người thân hay không hoàn toàn chính là đàn gảy tai trâu.

Lục Trần thở dài một hơi, nói: “Tại sao ngươi lại dây dưa ta không buông.”

“Ta, ta vô gia cư.” Thiếu nữ lộ ra vẻ điềm đạm đáng thương, cầu khẩn nói: “Ca ca ngươi thu nhận ta đi.”

“Không được!” Lục Trần một mực từ chối.

Đùa à, hiện tại hắn còn chưa hiểu rõ thân phận của đối phương, người đó ở trong mắt hắn giống như quả bom hẹn giờ vậy.

Mặc dù hắn không gặp nguy hiểm, nhưng người xung quanh hắn cũng không được phép gặp nguy hiểm.

“Ngươi đừng đi theo ta nữa, thích đi đâu thì cứ đi.” Lục Trần đen mặt nói, nói xong, hắn xoay người rời đi.

Thiếu nữ bị dáng vẻ hung ác của Lục Trần dọa sợ, có chút thất kinh, sau đó ánh mắt lập tức đỏ lên, giống như chịu ấm ức lớn, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

Lục Trần đi được vài bước, quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của đối phương, làm giống như mình là người xấu vậy, trong lòng hắn không đành lòng, thở dài nói: “Bỏ đi, ngươi tạm thời đi theo ta đi.”