Chương 1402 Đàm luận nhân sinh (2)
Lúc này, có vô số người đang đứng trên quảng trường, Khương Thế Hào đang đánh nhau với một thanh niên mặc đồ trắng ở trên cao, dư âm của trận chiến là bắn loạn xạ.
Lục Trần có biết thanh niên mặc đồ trắng này, đó là Tử Lạc của Vũ Đế Thiên Tử Vân giáo, lúc đó đối phương còn muốn hắn hợp tác để đối phó với Thiên Yêu.
Thực lực của Tử Lạc rất mạnh, tay cầm một trường đao màu tím, ánh đao màu tím xé rách không gian, ý va chạm kịch liệt với kiếm, người phía dưới tuy cách xa nhưng vẫn có cảm giác vô cùng sợ hãi.
Các đệ tử của Kiếm Đế cung, tứ hại, Khi Cao Tường ở xung quanh đang xem kịch, vẫn không không nhúc nhích, thực ra là đang cảnh giác với những người khác.
Bởi vì các thế lực đến đây ngoại trừ đầu lĩnh thì còn mang theo một nhóm tinh nhuệ.
“Khương Thế Hào, với thực lực của ngươi, ngươi còn chưa đủ tư cách chặn cửa đâu.” Trong sân, một thanh niên ngẩng đầu nhìn Khương Thế Hào, đắc ý nói.
Thanh niên này không phải là ai khác mà chính là Hoa Vân Phi, thánh tử của Thánh địa Thái Hư.
Trong sân ngoài Thánh địa Thái Hư, trận đạo Mạc gia, tộc Thanh Bằng, tộc Kim Bằng, tộc Hỏa Diễm Sư Tử, sau khi trừ bọn họ ra, chỉ còn lại một đám người của thế lực cấp Thiên Tôn.
Tam đại yêu tộc đều nhìn thấy Kim Cao Tường, hình như đang đi cùng người của Kiếm Đế Cung, trong nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Tử Lạc cầm đao xuất trận, đao khí màu tím mênh mông lan tràn, bao phủ Khương Thế Hào.
Kiếm chỉ của Khương Thế Hào hợp lại, thi triển kiếm pháp của Kiếm Đế cung, kiếm ý xong lên xé rách đao khí, lao về phía Tử Lạc.
Bóng dáng của Tử Lạc lóe lên, né tránh đòn tấn công của kiếm ý, cúi đầu nhìn Hoa Vân Phi ở phía dưới nói: “Vân Phi huynh, ngươi tới trợ giúp đi.”
Một mình Tử Lạc có phần chịu không nổi khi một mình đối mặt với công kích của Khương Thế Hào, nguyên nhân chính là do kiếm ý quá đáng sợ, không thể xem thường, cần phải tập trung toàn bộ tinh thần.
“Được.”
Hoa Vân Phi gật đầu, sau đó tu vi bộc phát, trực tiếp bay thẳng lên không trung, hai tay của Hoa Vân Phi kết ấn, bắn ra tia sáng, trong thiên địa xuất hiện vô số chưởng ấn, mỗi một chưởng ấn đều có khí tức mênh mông, tỏa ra uy năng đáng sợ, hơn trăm chưởng ấn đánh về phía cơ thể của Khương Tế Hào.
Hai tay của Khương Thế Hào khẽ vung lên, một tầng kiếm ý lỏng xuất hiện xung quanh người, bảo vệ thân thể hắn.
Ầm ầm ầm!
Mặc dù toàn bộ công kích đều bị chặn lại, nhưng lực chưởng vẫn truyền đến thân thể Khương Thế Hào, khiến hắn không khỏi rên rỉ một tiếng.
Lục Trần liếc nhìn Khương Thế Hào, kiếm ý của đối phương còn không bằng hắn, chỉ là cấp Thánh sơ kỳ, trừ thứ này ra, cơ thể cũng rất yếu ớt.
Đối mặt với sự tấn công của hai người, Khương Thế Hào phỏng chừng là không thể ngăn cản được.
Lục Trần ngay lập tức xuất hiện trên sân, bộc phát tu vi, một luồng khí tức hơn hẳn ba người bọn họ bao trùm không gian vô biên.
Với một ý niệm, Lục Trần thi triển huyết dẫn thuật mà hắn vừa lĩnh hội.
Trong phút chốc, Tử Lạc và Hoa Vân Phi đột nhiên cảm thấy huyết khí trong cơ thể sôi sục, không ngừng gầm thét, máu như biến thành một dòng sông ào ạt, đánh vào cơ thể bọn họ, ẩn chứa cảm giác như muốn rời khỏi cơ thể.
Bởi vì không kịp ứng phó, cả hai phun ra một ngụm máu, Lục Trần xuất hiện trước mặt Hoa Vân Phi, đá một cái vào lồng ngực của hắn, cơ thể của Hoa Vân Phi phát ra một tiếng phịch, rơi xuống đất.
Sau khi đả thương nặng Hoa Vân Phi, Lục Trần lao thẳng về phía Tử Lạc.
Bởi vì máu bị huyết dẫn thuật điều khiển, Tử Lạc ngay lập tức vận công, cưỡng chế áp chế huyết dịch đang xao động, đột nhiên thân thể phát lạnh, một cảm giác nguy cơ ập đến, Tử Lạc không kịp đánh trả, vung một vệt đao mang màu tím ra.
Nắm đấm của Lục Trần tỏa sáng, đấm mọt quyền ra, dùng tay không đập nát đao quang màu tím, đồng thời, một nắm đấm đánh vào ngực Tử Lạc, phát ra âm thanh trầm thấp.
Chỉ nhìn thấy cơ thể của Tử Lạc rơi xuống từ trên không, nhanh chóng được các đệ tử của Tử Vân giáo bắt lấy.
Lục Trần ra tay, chỉ trong hai hơi thở ngắn ngủn, hắn đã khiến hai người bị thương nặng.
Trong phút chốc, ánh mắt của hết người này đến người khác nhìn vào kẻ xen vào.
Đứng giữa không trung, Lục Trần phóng ra khí tức mạnh mẽ, tạo ra một cơn gió lốc khủng khiếp, ánh mắt giống như thanh kiếm sắc bén, quét qua những người xung quanh.
Một người, tỏa ra khí tràng đàn áp toàn bộ hiện trường.
Rất nhiều người rung động, người xen ngang này là ai, lợi hại như vậy, bởi vì cho dù là Tử Lạc hay là Hoa Vân Phi, đều là thiên tài của tộc, bọn họ chắc chắc không phải là kiểu kẻ địch mà đối phương có thể trực tiếp nghiền nát bằng một chiêu.
Tử Lạc và Hoa Vân Phi khó hiểu mà nhìn Lục Trần, bởi vì rõ ràng là người nào đó đã nói rằng hắn không có hứng thú với ngọc phù trong bí cảnh, nhưng bây giờ hắn lại ra tay đối phó với bọn họ, tại sao lại vậy chứ.
Ngoài bọn họ ra, còn rất nhiều người không đoán ra được, bởi vì tại hiện trường còn có thế lực của Nông Nham thánh đế cùng với Thánh Đế đạo trường am hiểu Mạn chi đạo, đích thân nghe thấy người nào đó thể hiện rằng không có hứng thú với ngọc phù trong bí cảnh.
“Ha ha, lại gặp nhau rồi.” Lục Thần nhìn Tử Lạc, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Tử Lạc nói: “Không phải là đạo huynh không có hứng thú với ngọc phù trong bí cảnh à.”
“Đúng là vậy.” Lục Trần thản nhiên gật đầu, lên tiếng nói: “Nhưng mà có người nhờ ta giúp.”
Ánh mắt của Lục Trần nhìn nhìn Khương Thế Hào.
Ánh mắt của những người xung quanh cũng nhìn Khương Thế Hào, trong lòng rất ngạc nhiên, Khương Thế Hào có thể mời được người này?
Khương Thế Hào bị toàn bộ người có mặt ở hiện trường nhìn chằm chằm, trong giây lát có có phần ngây người, rõ ràng là Lục Thần nhờ hắn giúp đỡ, nhờ hắn chặn cửa, nhưng tại sao bây giờ lại biến thành hắn nhờ Lục Trần giúp đỡ.