← Quay lại trang sách

Chương 1670 Đại hôn (2)

Võ gia tồn tại lâu như vậy, nội tình bên trong thâm hậu đáng sợ, sự tồn tại cấp bậc cự đầu có tới mấy người. Một cự đầu của Sơn Hải giới có thể tạo nên thế lực hàng đầu, ví dụ như người cầm đầu chấp chưởng Đao Thần điện, Thượng Tiêu thiên cung… chính là cự đầu trong Thánh Đế, tương đương với cự đầu Thần Hoàng.

Chính giữa hàng người, một nam tử trung niên có khí độ bất phàm, mày rậm mắt to, khuôn mặt góc cânhj, rất có cảm giác uy nghiêm.

Hắn bước ra một bước, nhìn xuống phía mọi người hơi hơi chắp tay, nói lời mở đầu: “Đa tạ các vị không ngại đường xa đến tham gia đại hôn của khuyển tử, Võ gia có phúc được nghênh đón nhiều vị khách như vậy.”

Người mở miệng nói chính là phụ thân ruột của Võ Minh.

Một cự đầu!

“Ha ha Võ gia chủ khách sáo rồi.”

Phía dưới, từng nhân vật sự đầu đứng dậy sôi nổi khách khí trả lời.

“Tiếp theo đây mời khuyển tử cùng đạo lữ bước ra.” Phụ thân Võ Minh cao giọng nói.

Lời vừa nói xong, giữa đất trời cả một bầu trời hoa rơi xuống bay lượn giữa không trung. Hai yêu thú xuất hiện trong thiên địa, một con thần long màu vàng và một con phượng hoàng màu vàng. Long phượng bay múa tượng trưng cho chuyện diễn ra hôm nay là hỉ sự.

Ảo ảnh thần long và phượng hoàng lượn quanh, ánh vàng rơi xuống giống như ánh nắng ôn hòa mang đến cho mọi người cảm giác ấm áp.

Từ xa, hai người sánh vai đi tới.

Một nam một nữ.

Nam mặc một bộ trường bào màu đỏ, ngũ quan cực kỳ đẹp đẽ như được điêu khắc. Người hắn cao dong dỏng, khuôn mặt anh tuấn rạng người, khóe miệng khẽ cười.

Hôm nay là ngày đại hỉ trong đời hắn, trên mặt tất nhiên là lộ ra vẻ vui mừng vô cùng.

Về phần nữ tử, trên người cũng mặc một bộ váy dài màu đỏ, toàn thân toát ra khí chất cao quý ưu nhã, trong mắt lộ ra vẻ hạnh phúc.

Hai người họ là nhân vật chính của ngày hôm nay.

Võ Minh và Tử Vận.

Thời khắc này vô số ánh mắt nóng bỏng đặt trên người bọn họ, nam tử anh tuấn đẹp trai, nữ tử xinh đẹp tao nhã giống như trời sinh một cặp.

Nơi đây bỗng nhiên rơi vào bầu không khí yên tĩnh, tất cả ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Hai người tay trong tay cùng nhau chậm rãi bước lên đài cao.

Trên đài cao, trên mặt nhóm thế hệ trước của Võ gia cũng lộ ra nụ cười hiếm có.

Mặc dù trong lòng bọn họ không hài lòng về Tử Vận cho lắm, nhưng mọi việc đã đi đến bước này cũng chỉ còn cách chúc phúc.

Hi vọng sau khi Võ Minh thành thân có thể gánh vác trách nhiệm. Tương lai, gánh nặng của Võ gia đặt hết trên người của Võ Minh.

Ở bàn của Lục Trần, Tây Môn Vũ nhìn Võ Minh hăng hái hăm hở, tự lẩm bẩm: “Đừng nói chứ, hôm nay cái thằng này trông cũng có chút đẹp trai đấy.”

Người bên cạnh nghe thấy Tây Môn Vũ nói vậy, khóe miệng không khỏi khẽ giật giật. Tiểu từ này đang ghen à, sao trong không khí toàn mùi chua chua thế.

Hôn lễ diễn ra, Tử Vận là con dâu tương lai kính trà cho công công, sau khi xong các quy tắc xưa cũ rườm rà thì sẵn sàng cho tân lang tân nương kính từ.

Đúng lúc này, trên trời bỗng nhiên xuất hiện một vầng trăng khuyết lớn, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, rơi lên trên người mọi người, một giai nhân tuyệt thế không nhiễm bụi trần xuất hiện cùng ánh trăng mờ ảo.

Giai nhân tuyệt thế này băng thanh ngọc khiết, dung nhan khuynh thành, tư thái yểu điệu, vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài tinh tế.

Mọi người nhìn nữ tử trên bầu trời đang đắm chìm trong ánh trăng nhu hòa.

Tất nhiên, rất nhiều người nhìn bóng dáng tuyệt mỹ trong ánh trăng đều lộ ra vẻ mặt si mê.

Nhìn dị tượng ánh trăng này, bọn họ đương nhiên biết người đến là ai.

Đứng thứ tư bảng Thần Đế, Nguyệt Thần.

Nguyệt Thần là nữ Thần Đế được Thần giới công nhận có tính cách ôn hòa nhất, rất được lòng người, không biết phải tích góp công đức bao nhiêu kiếp mới lấy được Nguyệt Thần.

Rất nhanh, mọi người lấy lại tinh thần, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Nguyệt Thần thế mà lại đến đây.

Nguyệt Thần là Thần Đế, hôn lễ của tiểu bối không thể dẫn đến sự chú ý của nàng, cho dù người thành thân là Võ Thần chi tôn thì sao, đều có thể không đếm xỉa đến.

Mọi người khó hiểu không lời giải đáp, không rõ vì sao Nguyệt Thần lại đến đây.

Mặc dù không biết rõ tại sao Nguyệt Thần đích thân đến nhưng mà có thể thấy bóng dáng xinh đẹp kia của Nguyệt Thần, cũng coi như gặp được niềm vui nhỏ trong hôn lễ.

Trên đài cao, người của Võ gia nhìn thấy Nguyệt Thần xuất hiện lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người thì khóe miệng giật giật. Ngươi xem ngươi đường đường là một vị Thần Đế, có cần phải xuất hiện gây sự chú ý, cướp danh tiếng trong đại hôn của tiểu bối không vậy.

Nhưng bọn họ cũng biết, không có người nào có thể ràng buộc Thần Đế, Võ Thần cũng không làm được, Thần Đế muốn làm gì thì làm, làm chuyện gì cũng đều xem tâm trạng, không để ý đến loại chuyện cướp danh tiếng gì đó này, trong lòng người ở đẳng cấp này, ngoại trừ người cùng cấp bậc thì không đáng để được quan tâm.

Tuy người ở đây không biết rõ mục đích Nguyệt Thần đến đây nhưng cao tầng Võ gia biết, là Võ Thần mời bọn họ đến đây thương nghị sự tình.

Trong ánh trăng mờ ảo, Nguyệt Thần đang nghiến răng nghiến lợi, oán hận lẩm bẩm: “Tên tra nam kia rốt cuộc chạy đi đâu rồi?”

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, Nguyệt Thần lại khó chịu.

Đầu tiên, nàng gặp được tên tra nam phụ lòng tỷ tỷ, để trả thù đối phương nên đã giam vào bên trong Hỏa ngục của Hỏa Thần.