Chương 1753 Người theo đuổi Liễu Khuynh Thành
Liễu Khuynh Thành không chỉ xinh đẹp, thiên phú còn xuất sắc, hôm nay, nàng đã là cảnh giới Đại Đế vô địch, vượt xa thế hệ phía sau.
Mặc dù có rất nhiều người trẻ tuổi ái mộ Liễu Khuynh Thành, chỉ là người sau gần như không có thiện cảm đối với những nam nhân lấy lòng kia, trên người toát ra khí tức lạnh như băng kiểu người lạ đừng tới gần.
Liễu Khuynh Thành và mấy nữ chiến thần dưới trướng Thần Hoàng Nữ Đế đều là một trong đối tượng phái nam thành Thần Hoàng muốn chinh phục, đáng tiếc, cho đến tận giờ còn chưa có người nào thành công ôm mỹ nhân về.
Dĩ nhiên, cũng có lời đồn nói Liễu Khuynh Thành thích sư huynh Lục Trần của nàng, lòng có chủ, cho nên khinh thường sự ân cần của người khác.
Liễu Khuynh Thành đi vào tửu lâu, ánh mắt không chút kinh ngạc với xung quanh, hoặc là chính nàng đang suy nghĩ chuyện gì, gần như không chú ý, giờ phút này trong lòng Liễu Khuynh Thành u oán không ngừng: “Sư huynh thối, sư huynh xấu xa, trở về vài năm cũng không tới tìm ta.”
Mấy năm trước tin tức Lục Trần trở về hiển nhiên là Liễu Khuynh Thành biết, sư huynh từ bên ngoài trở về, trong lòng nàng cực kỳ vui mừng, nhưng mà đợi cũng lâu, sư huynh vẫn chưa đến thăm nàng.
Hơn nữa nghe nói còn có một mỹ nữ theo sư huynh trở về, cùng cấp bậc với sư phụ, nghe nói còn rất đẹp.
Điều này khiến trong lòng nàng có một chút cảm giác nguy hiểm.
“Khuynh Thành!” Một tiếng nói ôn hòa từ tính vang lên, chỉ thấy một thanh niên áo lam xuất hiện ở bên cạnh Liễu Khuynh Thành, thân thể người sau thon dài, anh tuấn, trên mặt cười nhè nhẹ, cho người ta một loại cảm giác như nắng mới, cười nói: “Nhìn ngươi mày ủ mặt ê, có phải gặp chuyện gì phiền lòng phải không, có thể nói cho ta một chút.”
Người xung quanh thấy thanh niên áo lam xuất hiện ở trước mặt Liễu Khuynh Thành, hiển nhiên nhận ra đối phương, thanh niên áo lam này tên là Từ Ninh, là một trong mấy thiên tài xuất sắc nhất thành Thần Hoàng, được chú ý, cấp Đại Đế vô địch, hôm nay đã đạp nửa chân vào hàng ngũ Thánh Đế cảnh.
Từ Ninh là người theo đuổi Liễu Khuynh Thành, đó cũng không phải bí mật gì, chỉ có điều lần nào cũng thất bại mà thôi.
“Từ Ninh, ngươi đi đi, ta muốn yên tĩnh một mình.” Liễu Khuynh Thành liếc nhìn Từ Ninh, mặc dù giọng điệu dịu dàng, nhưng mang theo một chút khoảng cách.
“Ha ha, quả nhiên lại thất bại!”
Người xung quanh thấy một màn như vậy, lao nhao lộ ra ánh mắt có chút hả hê.
Từ Ninh này cũng là một nhân tài, mặc dù lần nào cũng bị cự tuyệt nhưng không nản chí, kiên nhẫn theo đuổi.
Mọi người cũng hiểu được, nếu như Từ Ninh tiếp tục đánh trận nào thua trận đó như vậy, nói không chừng thật sự chinh phục được Liễu Khuynh Thành, như vậy địa vị của hắn có thể từ từ đi lên.
“Con hàng này lại tới quấy rầy Liễu Khuynh Thành.” Lục Trần bên này, tên mập thấy thanh niên áo lam xuất hiện ở bên cạnh Liễu Khuynh Thành, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Lục Trần hé mắt, nói: “Làm sao, tên bựa kia thường xuyên quấy rầy Liễu Khuynh Thành à.”
“Bựa!” Tên mập nghe thấy Lục Trần đặt ngoại hiệu cho đối phương, cười ha ha một tiếng, giơ ngón tay cái lên, truyền âm nói: “Lục huynh, ngươi dùng từ ngữ này hình dung rất chuẩn xác, Từ Ninh này chính là một tên bựa, tự nghĩ mị lực rất lớn, giống như thuốc cao bôi trên da chó bám dính Liễu Khuynh Thành.”
Trong ánh mắt Lục Trần mang theo một chút nghiền ngẫm.
Từ Ninh nghe thấy lời của Liễu Khuynh Thành, ánh mắt hơi trầm xuống, trong lòng có chút tối tăm, hắn tự xưng là thiên tư hoàn toàn có thể xứng đôi với Liễu Khuynh Thành, hơn nữa trong lòng của hắn cũng chỉ có Liễu Khuynh Thành có thể xứng đôi với mình, ngoài Liễu Khuynh Thành, còn lác đác mấy thiên chi kiều nữ Hứa Thanh Dao, Mai Anh Lạc, Nguyễn Trần Sương.
Đối với ba người phía sau, vẫn là tính tình Liễu Khuynh Thành khá hiền dịu, hơn nữa cùng ở một chỗ̃ trong Giới thành, có thể gần quan được ban lộc.
“Khuynh Thành, lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ tâm tư của ta sao?” Từ Ninh khe khẽ thở dài, vẻ mặt trầm xuống, trong giọng nói mang theo một chút buồn bã: “Khuynh Thành, sự yêu thích của của ta giành cho ngươi có trời đất chứng giám.”
“Ha ha ha, Từ Ninh, ngươi vẫn hề hước như vậy.” Một âm thanh chói tai truyền tới từ ngoài cửa, chỉ thấy một tên bựa nhân từ ngoài cửa nghênh ngang đi vào, ánh mắt châm chọc đến cực điểm rơi lên người Từ Ninh.
Mọi người quay đầu nhìn lại, một thanh niên đi vào từ ngoài cửa, người mặc áo bào hoa lệ, dung mạo cũng cực kỳ anh tuấn, chẳng qua tu vi yếu hơn một chút so với Từ Ninh.
Thanh niên đi vào cũng là người theo đuổi Liễu Khuynh Thành, hắn tên là Tề Tắc.
Nói đến Tề Tắc này, mặc dù thiên phú không tính là đứng đầu, nhưng mà bối cảnh lại vô cùng lớn mạnh, đầu tiên, bản thân Tề gia chính là thế lực siêu cấp, có Thánh Đế cự đầu trấn giữ, tiếp theo, Mai Thiên Đế trong mấy Thiên Đế là cô phụ của đối phương, biểu muội Mai Anh Lạc, chỉ dựa vào thân phận này, Tề Tắc có thể tung hoành ở Sơn Hải giới.
Mà Tề Tắc cũng không bôi nhọ thân phận của hắn, cũng rất lớn lối ở Giới thành của hắn, bình thường thì tất cả mọi người phải nhường hắn.
Tề Tắc đi tới trước mặt, ánh mắt nhìn về phía Từ Ninh, âm dương quái khí nói: “Từ Ninh, làm người phải biết rõ mình, biết rõ Khuynh Thành không thích ngươi, còn tới quấy rầy nàng, nếu ta mà là ngươi, có thể cút xa bao nhiêu thì cút bấy nhiêu.”
Cút!