Chương 1770 Hôn mê (2)
Lúc trước sở dĩ bọn họ dám công kích là vì họ không có cảm nhận được khí tức của Thần Hoàng Nữ Đế, nhưng có một loại khí tức mơ hồ còn mạnh hơn của Thần Hoàng Nữ Đế, dao động một cách mơ hồ.
Khí tức không hề giống với bất kỳ khí tức nào mà Thiên Đế biết, nó vô cùng lạ lẫm. Họ còn tưởng đó là ảo giác.
Mãi cho đến khi thân hình màu trắng này xuất hiện, bọn họ mới biết đó không phải là ảo giác.
Hai Thiên Đế hơi kinh ngạc, vì hai người cùng cấp Thiên Đế đều cảm nhận được mối nguy hiểm từ trên người của người này, mà loại nguy hiểm này chỉ xuất hiện khi gặp phải hai vị Kiếm Đế và Tôn Nghiêm Hạ, cũng có thể nói, tu vi của bóng người màu trắng đá không cách biệt mấy với ba vị kia.
Ít nhất, trong lĩnh vực Thiên Đế đã tiến rất xa so với họ.
Hai người nhất thời kinh ngạc, có chút khó hiểu, thân ảnh mặc áo trắng này là ai, sao bọn họ chưa từng thấy qua.
Người của thành Thần Hoàng thở phào một hơi, lúc trước vì lo lắng cho Lục Trần mà quên mất hắn có một vị Thiên Đế đến từ thế giới khác bảo vệ.
Vì có một Thiên Đế đi theo nên Lục Trần sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
“Ngươi nói xem ngươi đã không có bản lĩnh, vậy sao còn cậy mạnh không tránh đi?” Một giọng nói đầy tức giận truyền đến từ miệng của Nguyệt Nhan.
Người vừa cứu Lục Trần thoát chết đương nhiên là Nguyệt Nhan.
Nguyệt Nhan thấy Lục Trần không ngăn lại, không cần suy nghĩ liền xuất thủ, dù sau thì tiểu di tử này cũng không thể trơ mắt đứng nhìn “tỷ phu tiện nghi” chết trước mặt mình.
“Khụ, ai biết được hai vị Thiên Đế vậy là lại ra mặt công kích ta chứ?” Lục Thần cười khổ nói.
Câu nói chói tai này truyền đến tai của hai vị Thiên Đế, sắc mặt họ trở nên âm trầm, nhưng cũng không nói gì.
Lục Trần ngước nhìn hai Thiên Đế đứng ở lạch trời, nó: “Ta nhớ hai ngươi rồi, chờ khi thương thế ta lành lại, sẽ lập tức đi ám sát hậu bối của các ngươi, ai bảo ta là người thù dai làm chi.”
“Ngươi dám!”
Hai vị Thiên Đế nghe vậy, sắc mặt lạnh lùng nói.
“Ha ha, ngươi cho rằng ta không dám sao?” Lục Thần cười khẽ một tiếng, sau đó cảm thấy thân thể càng ngày càng mệt mỏi, mí mắt như đang muốn đánh nhau.
Lục Trần nhìn về phía tiểu di tử nói: “Tiểu di tử, không ngại để ta ngủ một giấc chứ?”
Lục Thần nói xong, thân thể mềm nhũn ngã vào lòng của tiểu di tử, đầu tựa vào ngực đối phương, hôn mê một cách vô cùng thoải mái.
Lục Trần đột nhiên hôn mê lại ngã vào lòng nàng, khiến Nguyệt Nhan theo phản xạ ôm lấy Lục Trần, thấy những người xung quanh đang nhìn mình, mặc dù đã sống đến cấp Thiên Đế nhưng Nguyệt Nhan chưa từng tiếp xúc với người khác giới ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng lên.
“Đứng lên, đừng có giả chết với ta.” Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhan đỏ lên, tức giận nói.
Nói xong liền nắm lấy lỗ tai của Lục Trần.
Thấy Lục Trần không phản ứng gì, Nguyệt Nhan lộ vẻ nghi hoặc, chẳng lẽ thật sự hôn mê rồi?
Tất cả mọi người trên chiến trường trông thấy Lục Trần xụi lơ nằm trong vòng tay của Nguyệt Nhan, ai cũng ghen tị không thôi, rất muốn được đổi vị trí với Lục Trần.
Bùi Kỵ và Yến Tử Hiên đang đứng cùng nhau, Bùi Kỵ truyền âm nói: “Ta dám cá là Lục Trần cố ý.”
Yến Tử Hiên cười khinh bỉ nói: “Ta cũng thấy vậy.”
Nguyệt Nhan cảm nhận được khí tức nam nhân nồng nặc phả vào mặt mình, tâm hồn thiếu nữ kinh hoàng, rốt cuộc không chịu nổi ánh mắt hừng hực của mọi người cứ nhìn chằm chằm vào mình nữa, toàn thân lóe lên mang Lục Trần rời đi.
“Rút lui.”
Bên trong lạch trời, ánh mắt hai vị Thiên Đế lóe lên hàn quang, trầm giọng nói.
Trên chiến trường, vô số tộc nhân của họ đã tử trận, không cần phải đánh nữa, dù Thần Hoàng Nữ Đế không có ở đây nhưng lại có một nữ cường giả còn đáng sợ hơn nàng trấn thủ nơi này.
Có người này ở đây, bọn họ cơ bản không công kích được thành Thần Hoàng, cứ tiếp tục như vậy chỉ thêm thương vong vô ích mà thôi.
Theo lệnh rút lui của Thiên Đế, nhiều thiên yêu trên chiến trường bắt đầu rút đi, lui về lạch trời.
“Ủa, Tà Thần áo vàng đâu?” một vị Thiên Đế của tộc Hắc Ám Phượng Hoàng thắc mắc.
Trước đó, Tà Thần áo vàng cũng xâm nhập vào Sơn Hải giới đuổi giết Lục Trần, sau đó bị dẫn vào nội địa.
Hai người cũng không quá lo lắng cho Tà Thần áo vàng, với năng lực quỷ dị của đối phương, cơ bản là không chết được, nhưng hiện đã rút khỏi chiến trường rồi, sao Tà Thần áo vàng vẫn chưa quay lại.
“Không ổn.”
Hai người liếc nhìn nhau, đều hiểu suy nghĩ trong lòng của đối phương.
Mấy tháng trước, mấy trăm nguyên thần của võ giả trong Sơn Hải giới bị nhiễm oán khí, nhưng bỗng nhiên hóa nguy thành an, Sơn Hải giới xuất hiện một võ giả thần bí có thể giải được oán khí.
Lúc nãy Lục Trần vừa đại phát thần uy trên chiến trường, hai quyền đã đánh bay màu một vị cấp Thánh Đế, chiến lực vô cùng đáng sợ.
Tà Thần áo vàng trừ việc quanh thân có oán khí khó xơi ra thì chiến lực thật sự không mạnh lắm, trong lĩnh vực Thánh Đế chỉ được tính là trung đẳng.
Vừa rồi Tà Thần áo vàng truy sát Lục Trần, nhưng Lục Trần đã quay về tham chiến còn Tà Thần áo vàng lại chẳng thấy đâu.
Vì vậy, cả hai ngay lập tức đoán được rằng Lục Trần chính là cường giả thần bí khống chế hắc sắc hỏa diễm, hắn dẫn dụ Tà Thần áo vàng đi vào rồi giết chết.