Chương 1853 Không thèm đếm xỉa (2)
Trong lòng Hình Dực lúc này, có một loại xúc động muốn chửi thề.
Đệt mịa!
Hắn thật vất vả dùng vô số tài nguyên, thiên tài địa bảo, rèn đúc ra một thân xác cường đại, còn chưa hưởng thụ được mấy ngày, thân xác lại bị đối phương bị chém nát.
Nguyên thần của Hình Dực vẫn bị phù văn đại đạo dày đặc bao bọc, cực kỳ nồng đậm, khí tức tràn ngập ra vô cùng mãnh liệt.
Người xung quanh nhìn thấy Hình Dực vừa đối mặt đã bị phá hủy thân xác, mặt từng người đều lộ vẻ cổ quái.
Lục Trần thoáng nhìn, không tiếp tục hạ sát thủ, mà là tàng hình biến mất không thấy đâu nữa.
Ầm!
Đông Dật Lưu đi tới trước mặt mấy người, sắc mặt âm trầm như nước, quanh người sôi trào sát ý.
Đối phương không những trốn khỏi phong tỏa của hắn, còn giết Hình Dực trở tay không kịp.
Thần niệm Đông Dật Lưu tản ra, tiếp tục truy tung đối phương tung tích, hắn cũng không tin, đường đường là tồn tại Tạo Giới cảnh, mà không làm gì được một Thánh Đế.
Rất nhanh, Đông Dật Lưu liền phát hiện bóng dáng Lục Trần, thân hình lấp lóe, bay về một hướng khắc.
“Cho dù các ngươi có hai món bí bảo đỉnh phong, cũng phải chết!” Bên cạnh truyền đến tiếng hét lớn của âm Dương tôn giả.
Một người trong đó, chỉ miễn cưỡng điều khiển bí bảo đỉnh phong, không có nhận chủ, độ phù hợp không đủ, không phát huy ra được uy lực chí cường.
Hai người liên thủ, tâm ý tương thông, đại đạo âm dương dung hợp, hóa thành một tấm âm Dương đồ to lớn vô cùng bao phủ xuống.
“Luồng lực lượng này…”
Ba người Tô Nghênh Hạ cảm nhận được uy năng tràn đầy của nó, trên mặt lộ vẻ tuyệt vọng.
Đúng lúc này, Diêu Hi làm một quyết định, thân hình đột nhiên biến mất, lợi dụng ưu thế bẩm sinh quy tắc hư không, biến mất không thấy đâu nữa.
Một bên khác, Đông Dật Lưu tìm kiếm Lục Trần, trong lòng bỗng nhiên dâng lên cảm giác kinh hãi, đang muốn rời đi, nhưng cũng đã muộn.
Xung quanh thân thể hắn xuất hiện một chiếc lồng giam màu vàng, cầm tù hắn vào bên trong.
Những dòng nước màu vàng chi chít lưu chuyển, cho hắn cảm giác uy hiếp không gì sánh nổi.
Một thanh thần kiếm màu vàng sắc bén biến ảo mà ra, đặt lên vai hắn, tựa như lúc nào cũng có thể sẽ kết thúc tính mạng của hắn.
Cách đó không xa, âm Dương tôn giả liên thủ thôi động âm Dương đồ hạ xuống, lực lượng ngập trời bạo phát, trực tiếp đánh Tô Nghênh Hạ và Kha Dĩ Nhu bay ra ngoài, trong miệng phun ra máu tươi đỏ thẫm.
Lúc âm Dương tôn giả muốn mượn cơ hội này, giết chết hai người, cướp đoạt bí bảo đỉnh phong, một âm thanh lạnh như băng truyền tới từ bên cạnh.
“Dừng tay!”
Âm Dương tôn giả dừng lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh, lập tức nhìn thấy một người khác giằng co với bọn họ lúc trước, hiện tại đã chế trụ Đông Dật Lưu.
Lấy tính mạng Đông Dật Lưu uy hiếp bọn họ.
Trên mặt âm Dương tôn giả lập tức lộ ra vẻ khó coi.
Trong lòng bọn họ thầm mắng một câu, sao Đông Dật Lưu rác rưởi như vậy, thế mà bị bắt lấy nhược điểm.
Hơn nữa thân phận của Đông Dật Lưu là đệ tử thân truyền của Vận Mệnh thành chủ, địa vị cao hơn đệ tử bình thường, nếu như bị kẻ địch chém thân xác ngay trước mặt bọn họ, có lẽ bọn họ phải bị Vận Mệnh thành chủ trách phạt.
Tuy trong lòng thầm mắng, nhưng sắc mặt âm Dương tôn giả lại bình tĩnh nói: “Đông Dật Lưu là đệ tử thân truyền của Giới Chủ cao quý, át chủ bài bảo mệnh trên người rất nhiều, ngươi giết hắn không được.”
Hai người biết đối phương nhất định không diệt được nguyên thần của Đông Dật Lưu, nhiều nhất là tổn thất một thân xác mà thôi, cũng không thèm đếm xỉa, sau khi nói xong, lập tức lao về phía Tô Nghênh Hạ và Kha Dĩ Nhu.
Âm Dương tôn giả vì bí bảo đỉnh phong, cũng không thèm đếm xỉa.
Lời nói của âm Dương tôn giả làm không ít người ở đây thay đổi sắc mặt.
Trước hết, người đầu tiên thay đổi sắc mặt chính là Diêu Hi, không ngờ hai người họ lại phớt lờ lời đe dọa tính mạng Đông Dật Lưu của nàng, khăng khăng muốn đối phó Tô Nghênh Hạ cùng Kha Dĩ Nhu, chuyện này khiến quân cờ trong tay nàng trở nên vô dụng.
Lục Trần nắm chặt tay, vẻ mặt khó xử, ngay cả sư phụ cũng không phải là đối thủ, bị hai tôn Tạo Giới cảnh viên mãn đánh bại, nội tâm sinh ra cảm giác bất lực.
Sau đó, đáy mắt Đông Dật Lưu thoáng qua một tia sợ hãi.
Đông Dật Lưu rất muốn chửi ầm lên hai lão già âm Dương tôn giả lại vì một pháp khí mà không quan tâm đến tính mạng của hắn.
Trong mắt người ngoài, hắn là đệ tử chân truyền của Vận Mệnh thành chủ, có tầng hào quang này ở đây, khi hắn ra ngoài tất cả thế lực ở khắp nơi đều đối đãi cung kính với hắn, không có khả năng ra tay với hắn, lui một vạn bước mà nói, cho dù có người ra tay với hắn, trên người chắc chắn cũng có không ít át chủ bài bảo vệ nguyên thần.
Không đề cập đến những người của Nguyên giới, ở đây tất cả mọi người bao gồm cả Lục Trần đều có suy nghĩ này.
Lục Trần đã từng giết Hình Dực, cắt đôi thân thể chỉ để lại nguyên thần, thế nhưng nguyên thần lại bị đại đạo ký hiệu bao lấy, lấy lực lượng bây giờ của hắn hầu như không thể giết chết.
Đông Dật Lưu thân là đệ tử của Vận Mệnh thành chủ, chắc chắn cũng có.
Nhưng thiên hạ đều nghĩ sai, Đông Dật Lưu không có bất kỳ át chủ bài cứu mạng nào ngoại trừ một vũ khí Tạo Giới cảnh do sư tôn ban cho.
Bởi vì sư tôn Vận Mệnh thành chủ của hắn siêu nhiên tại thế, vĩnh hằng bất tử, mặc dù hắn là đệ tử của Giới Chủ, nhưng sư tôn đối với tình sư đồ lại rất nhạt, mất một người đệ tử, thì có thể thu tiếp đứa thứ hai, đứa thứ ba.