Chương 1897 Phó cung chủ thứ ba (2)
Lục Trần im lặng, sau đó trong mắt dâng lên hỏa diễm chiến ý, cơ thể phóng ra từng dòng nước màu vàng kim nhập vào trong thanh thần kiếm đó, giờ phút này, xung quanh thần kiếm đều hóa thành màu vàng kim, lộ ra khí tức sắc bén hơn trước đó.
“Giết!”
Lục Trần khẽ quát một tiếng, lấy tay chỉ vào Kiếm Quân Chủ.
Hơn vạn thanh thần kiếm màu vàng kim lần nữa tạo thành dòng sông kiếm khổng lồ đánh về phía Kiếm Quân Chủ, va chạm lên bên trên tấm chắn quang kiếm.
Ầm một tiếng!
Đất trời giống như nổ tung, phát ra tiếng nổ lớn giống như vũ trụ nổ tung, khiến cho màng nhĩ Lục Trần ù ù.
Lục Trần thấy tấm chắn quang kiếm phía trước Kiếm Quân Chủ bị nghiền nát, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trong cùng cảnh giới, mình là vô địch, không có đối thủ.
“Ha ha, có chút thú vị, tăng thêm cho ngươi một chút khó khăn.” Trong mắt Kiếm Quân Chủ hiện lên một tia dị sắc, cười ha ha nói.
Lục Trần lần nữa điều khiển thần kiếm muốn giết Kiếm Quân Chủ, nhưng khi thần niệm của hắn bao trùm ra ngoài lại phát hiện tử khí nặng nề xung quanh thần kiếm, không nghe theo lệnh của hắn.
Kiếm Quân Chủ nói: “Ta cũng có thể khống chế những thần kiếm này, hiện tại là ta khống chế, ngươi muốn đoạt được quyền khống chế từ trong tay ta thì phải xuất ra toàn bộ thực lực.”
Soạt soạt soạt!
Thần kiếm xung quanh lay động mãnh liệt, bay đến từ bốn phương tám hướng, dán chặt vào nhau, tạo thành một thanh thần kiếm cực lớn, bổ tới Lục Trần.
Lục Trần cảm nhận được luồng uy thế này, trong lòng hơi rùng mình, thần niệm vội vàng dung nhập điên cuồng vào bên trong, đoạt quyền khống chế.
Thần niệm của hắn nhập vào bên trong, thần kiếm vốn bổ về phía hắn có thể dừng lại tại chỗ, dùng tốc độ chậm chạp nghiêng về phía Kiếm Quân Chủ.
Gương mặt Kiếm Quân Chủ cũng trở nên nghiêm túc, lộ ra vẻ trịnh trọng, thần niệm ở trong thần kiếm khổng lồ phát ra va chạm với thần niệm của Lục Trần, hai người họ lợi dụng thần niệm công kích, đều dùng thần niệm hóa kiếm, không ngừng liều mạng, giết khó bỏ khó phân.
Phụt!
Một lúc sau, trong miệng Lục Trần phun ra một ngụm máu, cơ thể lùi về phía sau mấy bước.
Kiếm Quân Chủ đối diện cũng vậy, hắn ho nhẹ một tiếng, trên mặt hiện ra chút tái nhợt bất thường.
Lục Trần mở Kiếm đạo ra, bao trùm một phương đất trời, thần niệm lần nữa tiến vào trong thần kiếm cực lớn, thần kiếm chậm rãi bay lên, tạo thành lực bổ về phía thân thể của Kiếm Quân Chủ.
Kiếm Quân Chủ cũng triển khai Kiếm đạo, Kiếm đạo của hắn vô cùng mạnh mẽ, lộ ra phong mang, xảy ra va chạm mãnh liệt với Kiếm đạo của Lục Trần, không gian truyền ra âm thanh ầm đùng đùng.
Khí huyết trong cơ thể Lục Trần quay cuồng, khí huyết dâng lên, một ngụm máu kẹt ở cổ họng, ánh mắt vô cùng nặng nề nhìn Kiếm Quân Chủ.
Kiếm Quân Chủ thời kỳ Thánh Đế lại mạnh như vậy sao?
Lục Trần không dám có chút sơ suất nào, ý niệm vừa động, phiến tinh không này lập tức hóa thành màu vàng kim, khí tức sắc bén lưu chuyển khắp nơi, Lục Trần đứng ở nơi đó, quanh thân tắm rửa ánh sáng màu vàng kim sáng bóng, phiến tinh không này giống như trở thành sân nhà của hắn.
Ánh mắt hắn nhìn Kiếm Quân Chủ mang theo vẻ kiên định, từng luồng kiếm ý màu vàng kim không ngừng rót vào trong thần kiếm khổng lồ, thần kiếm cũng diễn hóa thành màu vàng kim, cho người ta cảm giác sắc bén nặng nề.
Kiếm Quân Chủ cũng dung nhập Kiếm đạo của mình vào trong thần kiếm màu vàng kim, muốn tiếp tục tranh đoạt quyền khống chế với Lục Trần.
Thần kiếm màu vàng kim giữa hai người họ không ngừng rung động, cuối cùng ầm một tiếng, nổ tung.
Hơn vạn thanh thần kiếm hóa thành bột mịn.
Một luồng dao động khủng bố quét qua bốn phương tám hướng.
Phụt phụt!
Lục Trần với Kiếm Quân Chủ đồng thời bị dao động này quét trúng, bay ngược ra ngoài, lần lượt phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt Lục Trần trở nên vô cùng trắng bệch, nhưng lại cắn răng, mạnh mẽ chống đỡ thân thể đứng lên, trên bầu trời, kiếm ý màu vàng kim chuyển động đầy trời, hạ xuống vị trí của Kiếm Quân Chủ.
Kiếm Quân Chủ ngẩng đầu nhìn thấy vô số thần kiếm màu vàng kim rơi xuống, trên người cũng phóng ra hào quang không gì sánh được, từng luồng kiếm quang phóng lên trời va chạm với kiếm ý màu vàng kim.
Nhưng kiếm quang không địch lại kiếm ý, sụp đổ dưới sự phá hủy của kiếm ý, lần lượt tiêu tán ra ngoài.
Bịch!
Kiếm Quân Chủ chỉ kiên trì một phút thì không chặn được thế công mãnh liệt của Lục Trần, từng luồng thần kiếm màu vàng kim đâm vào thân thể, cơ thể bùm một tiếng, nổ tung ra.
Lục Trần nhìn cơ thể Kiếm Quân Chủ nổ tung, giống như bị rút khô sức lực toàn thân, ngồi trên mặt đất, thở hổn hển từng ngụm.
Bản thân được xem như thông qua cửa thứ năm rồi sao.
Vô số ánh sáng trắng xuất hiện bốn phía, hội tụ thành Kiếm Quân Chủ, nhìn Lục Trần nói: “Chúc mừng ngươi thông qua khảo hạch cửa ải cuối cùng, hiện tại ngươi chính là phó cung chủ thứ ba của Vạn Kiếm tông.”
Sau khi nói xong, cơ thể của Kiếm Quân Chủ lần nữa hóa thành mưa ánh sáng, tiêu tán ra ngoài.
Vạn Kiếm tông, trong một đạo tràng tu hành yên tĩnh, nam tử trung niên mặc áo bào dài màu trắng đang ngồi, gương mặt tuấn tú như ngọc, góc cạnh rõ ràng, trông giống hệt Kiếm Quân Chủ trẻ tuổi mà Lục Trần từng giao đấu.
Tuy nhiên, vị này dường như đã trải qua hết thảy phong sương, trông trưởng thành và trên người còn khí chất đạm bạc tĩnh lặng hơn.
Đôi đồng tử của Kiếm Quân Chủ “Lục Trần” nhìn ra sơn môn phía xa, lẩm bẩm, sau đó một thần niệm vô hình lướt qua bên tai những người đứng đầu Vạn Kiếm tông.