← Quay lại trang sách

Chương 1915 Tay không bắt sói trắng (2)

Đừng nói bọn họ, cho dù là Cơ Hạo Ảnh cũng đang nghi ngờ, hắn nói: “Có thể, chỉ là ngươi phải lấy Ngộ Đạo đan ra xem qua.”

Lục Trần nói: “Làm sao, ngươi sợ à?”

“Sợ!”

Cơ Hạo Ảnh nghe thế chữ sợ, thản nhiên cười.

Trong lòng cũng rất nghi ngờ, người này nói ra vụ đánh cược động trời như thế, chứng tỏ rất có tự tin đối với thực lực của mình.

Lục Trần quay đầu liếc nhìn nhóm người Lý Huyền, Hải Tu Minh, hắn nói: “Bọn họ có thể làm người bảo đảm cho ta, nếu như ta thua, sẽ không quỵt nợ.”

“Đúng vậy, chúng ta cũng có thể làm người bảo đảm cho Lục huynh.” Mấy người Lý Huyền lớn tiếng nói.

Lục Trần muốn tay không bắt sói, đánh cuộc vạn viên Ngộ Đạo đan, chứng tỏ có tự tin rất mãnh liệt có thể đánh bại Cơ Hạo Ảnh, hơn nữa bọn họ cũng không ưa người sau, thuận thế nước chảy thuyền trôi.

“Được, ta thỏa mãn yêu cầu của ngươi!” Cuối cùng Cơ Hạo Ảnh đồng ý.

Nếu như đối phương thua không lấy ra vạn viên Ngộ Đạo đan, như vậy nhóm người Lý Huyền, Phù Thù sẽ phải bồi thường thay hắn.

Lục Trần nhìn Cơ Hạo Ảnh nói: “Ra tay đi!”

Quanh người Cơ Hạo Ảnh sáng chói, nở rộ Quang Minh chi lực màu ngà sữa, trong nháy mắt liền bao trùm đài chiến đạo, hóa thành lĩnh vực đại đạo Quang Minh.

Lục Trần ở trong lĩnh vực đại đạo Quang Minh, cảm nhận được một luồng uy áp cực kỳ lớn mạnh, đôi mắt của hắn hóa thành màu vàng, một kiếm khí màu vàng sắc bén đánh ra, không gian vỡ nát, xé rách một dấu vết màu vàng.

Một bàn tay màu ngà sữa hội tụ lại từ trong quang minh vô tận, chưởng uy lưu chuyển, bay thẳng đến bao phủ kiếm ý màu vàng của Lục Trần, muốn xóa bỏ loại công kích này, song, kiếm ý màu vàng sắc nhọn vô cùng lại phá vỡ bàn tay đại đạo Quang Minh, trực tiếp vỡ nát.

Sắc mặt Cơ Hạo Ảnh hơi thay đổi, bên trong mắt hắn bắn ra hai chùm tia sáng chói mắt, oanh kích về phía Lục Trần.

Lục Trần giơ tay lên, bàn tay bao trùm ột tầng màu vàng, hai ánh mắt bị chặn lại, nhưng đồng thời lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau nhói khiến thân thể Lục Trần nhẹ nhàng chấn động, có máu tươi rơi xuống từ lòng bàn tay.

Lục Trần nhìn chằm chằm Cơ Hạo Ảnh, đạo Quang Minh vô cùng đáng sợ, bàn tay của hắn bị xuyên thủng.

Bị thương!

Bên trong lĩnh vực đại đạo Quang Minh, một luồng khí tức nguy hiểm tràn ra, vô số dao Quang Minh hội tụ, phía trên mỗi một đường dao Quang Minh, cũng tản ra khí tức sắc bén vô tận, tay áo bào Cơ Hạo Ảnh vung lên, dao Quang Minh dày đặc giống như hạt mưa, bao trùm về phía hắn.

Lục Trần tùy ý đứng ở đằng kia, vẻ mặt đặc biệt nhàn nhã, cứ như thể không nhìn công kích trải khắp đất trời nơi này.

Đợi đến công kích phủ xuống, thân thể phát ra tiếng ầm ầm, đại đạo gầm thét cuồn cuộn, một thanh thần kiếm toàn thân vàng kim được dưỡng ra, mang theo kiếm uy ngập trời.

Thần kiếm nghịch lưu xông lên, xông về phía dao Quang Minh dày đặc, tiếp cận dao Quang Minh của thần kiếm, trực tiếp bị cơn lốc kiếm khí do thần kiếm khuếch tán ra cắn nuốt hủy diệt.

Thần kiếm chặn lại công kích của Cơ Hạo Ảnh, tiếp tục đi tới, lĩnh vực đại đạo Quang Minh bị thần kiếm ảnh hưởng, mơ hồ không khống chế được thế cục.

Trên mặt Cơ Hạo Ảnh lộ ra vẻ nghiêm túc chưa từng có, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lục Trần, trong lòng hoàn toàn cảnh giác.

Đối phương thân ở trong lĩnh vực đại đạo Quang Minh, không bị ảnh hưởng chút nào, cô đọng ra Kiếm đạo lớn mạnh, muốn phá vỡ lĩnh vực của hắn.

“Thẩm Phán chi kiếm!”

Trong miệng Cơ Hạo Ảnh phun ra một câu nói lạnh như băng, ánh sáng chói mắt đan vào ở đỉnh đầu của hắn, ngưng tụ thành một thanh Thẩm Phán chi kiếm, phát ra khí tức trảm tiên diệt thần ngập trời.

Trong cái phất tay, Thẩm Phán chi kiếm rơi xuống, va chạm với thần kiếm màu vàng.

Ầm ầm!

Hai cây thần kiếm va chạm, đan vào tạo ra âm thanh chói tai, ở trạng thái ngang sức.

“Trấn áp!”

Bước chân của Cơ Hạo Ảnh đạp mạnh đi về phía trước, ánh mắt lạnh lùng hà khắc quát lên.

Toàn thân Cơ Hạo Ảnh nở rộ ánh sáng, giống như thiên thần phủ xuống, hai tay kết ấn, từng ánh sáng dung nhập vào Thẩm Phán chi kiếm, khiến uy năng tăng cường dần dần, bởi vì hai thanh kiếm va chạm, không gian không ngừng mà phát ra tiếng vang chấn động.

Lục Trần ngẩng đầu, sức mạnh đại đạo của bản thân cũng dung nhập vào bên trong thần kiếm màu vàng.

Cùng lúc đó, kiếm ý quanh người hắn bắn ra, cứ như hàng tỉ vạn kim mang, tất cả đều là kiếm khí vô cùng sắc bén, công kích lĩnh vực đại đạo Quang Minh như cuồng phong bạo vũ.

Phốc phốc phốc!

Lĩnh vực đại đạo Quang Minh của Cơ Hạo Ảnh lập tức không khống chế được, có dấu hiệu giải tán.

Răng rắc!

Một âm thanh lanh tan vỡ lảnh, vang lên bên trong đài chiến đạo.

Dưới ánh mắt của vô số người, Cơ Hạo Ảnh thúc dục phía trên Thẩm Phán chi kiếm, xuất hiện một khe nứt rất nhỏ.

Một vết nứt xuất hiện, tiếp tục phân tách, vết nứt diễn hóa giống như mạng nhện.

Ken két!

Vết nứt càng ngày càng nhiều, rốt cuộc Cơ Hạo Ảnh không giữ được cục diện, Thẩm Phán chi kiếm dưới ánh mắt của vô số người vây xem, tan vỡ, hóa thành Quang Minh chi lực thuần túy tản ra.

Thẩm Phán chi kiếm vỡ vụn, khiến trên mặt Cơ Hạo Ảnh thay đổi, hắn hít sâu một hơi, khi chuẩn bị tiếp tục công kích, ánh mắt đột nhiên cứng đờ.

Bởi vì bốn phương tám hướng xuất hiện khí tức cực kỳ sắc bén, có gió kiếm vỗ trên mặt hắn, xuất hiện cảm giác đau nhói, hắn liếc mắt nhìn bốn phía, chẳng biết lúc nào đài chiến đạo hóa thành một lĩnh vực đại đạo màu vàng, mà hắn, đứng ở trung tâm lĩnh vực đại đạo màu vàng.