Chương 1918 Trên đường vơ vét (3)
Kế gia mất Đạo Tổ, bước đi khó khăn, cảnh tượng như mặt trời lặn phía tây, nếu như lão tổ tông Hình gia nhà hắn bỏ mạng, vậy thì địa vị của Hình gia, sợ rằng sẽ giống như Kế gia.
Nghĩ tới đây, hận ý trong mắt Hình Dực giảm đi rất nhiều, một cơn ớn lạnh làm ướt nhẹp phía sau lưng.
“Nhanh chóng giao một vạn viên Ngộ Đạo đan ra đây, nếu không ta sẽ giết hai ngươi.” Lục Trần phong khinh vân đạm nói: “Chẳng lẽ ngươi cho là ta thật sự không dám giết các ngươi sao?”
Đối với hai con hàng này, trong lòng Lục Trần lại không có thiện cảm gì, ban đầu ở Thâm Uyên giới, Kế Bằng muốn cướp Chân diễm của hắn, ở Sơn Hải giới, Hình Dực ỷ vào tu vi giáng xuống Bách Hoa cốc, đả thương tứ hại.
Mình và sư phụ cũng suýt nữa bị thương trong tay Đạo Tổ Kế gia.
Mặt khác, điểm mấu chốt nhất là nếu sư tổ Mạnh Du Nhiên nhà mình không sợ Vận Mệnh thành chủ, như vậy đương nhiên hắn không cần khách khí.
Hắn cũng không tin, Vận Mệnh thành chủ kéo mặt mo xuống đối phó hắn.
Nếu như Vận Mệnh thành chủ thật sự không nể mặt đối phó hắn, chắc chắn sư tổ nhà mình sẽ ra mặt.
Thế nên, cho dù Lục Trần ở Nguyên giới cũng có thể muốn làm gì thì làm.
Hai người nghe thấy Lục Trần đòi lắm như vậy, đều có vẻ mặt đau trứng, vạn viên Ngộ Đạo đan, coi bọn họ là người giàu nhiều đất sao, đừng nói vạn viên, cho dù ngàn viên cũng không lấy ra được.
Mặc dù bọn họ xuất thân từ thế lực Đạo Tổ, nhưng mà bên trên còn có một Giới Chủ, tài nguyên sản nghiệp mà gia tộc quản lý, phải nộp phần nhiều lên trên cho thành chủ.
Hơn nữa trong gia tộc không có luyện đan sư mạnh, cần mua Ngộ Đạo đan từ bên ngoài, khiến Ngộ Đạo đan cũng không có bao nhiêu.
Vẻ mặt người xung quanh cũng cạn lời nhìn Lục Trần, không thể không nói người này to gan lớn mật, vơ vét tài sản của người Vận Mệnh thần thành bên đường.
Rốt cuộc mặt hàng này là kẻ mạnh chạy từ đâu tới, chẳng lẽ không sợ Vận Mệnh thần thành trả thù một chút nào à.
“Kẻ ngu từ đâu tới vậy, ngươi đang uy hiếp bọn ta sao?” Trong đội ngũ Vận Mệnh thần thành, có người không ưa Lục Trần ngang ngược, hừ lạnh nói.
Người mở miệng nói chuyện là một thanh niên mặc trường bào màu lam, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lục Trần.
Người này sớm đã khó chịu với lời nói của Lục Trần, bọn họ xuất thân từ Vận Mệnh thần thành, bất kể thế lực ngoại giới nào cũng phải kính nể bọn họ ba phần, nhưng bây giờ có người vơ vét tài sản hai người Kế Bằng và Hình Dực, cách làm này khiến trong lòng hắn hết sức khó chịu.
“Cho ngươi ba giây, lập tức biến mất trước mắt ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả!” Không đợi Lục Trần nói chuyện, giọng điệu người này lạnh như băng nói.
Trong đội ngũ, mọi người thấy người này lên tiếng cũng không nói gì, bởi vì thân phận thanh niên lên tiếng không tầm thường, là đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ, gần đây mới thu nhận, bởi vì sau khi Đông Dật Lưu thăng cấp Tạo Giới cảnh, cũng phải tìm dê đầu đàn dẫn dắt mọi người tham gia Đạo giới.
Tên đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ không nổi bật, cần thi triển phong mang về phía người đời, để mọi người nhớ kỹ sự hiện hữu của hắn.
“Tìm chết!”
Người này thấy Lục Trần đứng bất động, cảm giác tôn nghiêm của mình bị khiêu khích, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc, trực tiếp phát công kích về phía Lục Trần.
Đại đạo quang huy trên người xông lên trời, tản ra uy áp vô tận, cũng là một chuẩn Tạo Giới cảnh.
Trên vòm trời, vô số lực lượng tinh thần lưu động, rực rỡ đến cực điểm, hội tụ thành một thanh rìu tinh thần lớn, một luồng khí tức ngang ngược sắc nhọn phát ra từ trên rìu lớn tinh thần.
Lục Trần tùy ý liếc nhìn chiếc rìu tinh thần ngưng tụ, một thần kiếm màu vàng bắn ra từ trong cơ thể, va chạm với rìu lớn tinh thần.
Lộp cộp!
Rìu lớn tinh thần còn chưa chém xuống đã trực tiếp tan vỡ.
Thần kiếm màu vàng thay đổi thế, ngược lại hướng về phía đỉnh đầu người ra tay, nhanh chóng rơi xuống, lĩnh vực đại đạo của đối phương phát ra âm thanh răng rắc.
Người này cảm nhận được nguy hiểm sinh tử, nhìn thần kiếm màu vàng rơi xuống, kiêu ngạo trong mắt lập tức biến mất sạch sẽ, lộ ra vẻ sợ hãi, hoảng sợ kêu lên: “Ta là đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ, ngươi không thể giết…”
Phập!
Tuy nhiên, hắn còn chưa nói hết lời, thần kiếm màu vàng rơi xuống xuyên thấu đầu, nguyên thần vỡ nát, chết yểu tại chỗ.
Một tiếng phù!
Thân thể của hắn ngã trên mặt đất, trước khi chết, trong mắt còn lộ ra vẻ sợ hãi và hối hận.
Đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ, nằm mơ cũng không nghĩ tới, bản thân chỉ biểu lộ một phần thân phận với người đời mà thôi, giả vờ làm màu nhưng mà còn chưa kịp nói thân phận ra khỏi miệng thì đã thân tử đạo tiêu.
Một chiêu!
Người xung quanh thấy cảnh như vậy, trong lòng rung động cực kỳ, một cường giả Chuẩn Tạo Giới cảnh trên cự đầu không gánh được một chiêu của Lục Trần, trực tiếp bị giết chết.
Lúc trước mọi người còn chưa cảm thấy Lục Trần mạnh bao nhiêu, nhưng mà hiện tại đã biết rõ, quả thực mạnh quá mức.
Còn nữa, lời nói mới vừa rồi người nọ nói trước khi chết là có ý gì?
Đệ tử thân truyền thứ tám của Vận Mệnh thành chủ?
Bọn họ chỉ nhớ rõ có bảy người, không tính đệ tử ký danh.
Bỗng nhiên, mọi người nghĩ ra, đệ tử chân truyền thứ bảy Đông Dật Lưu của Vận Mệnh thành chủ đã thăng cấp Tạo Giới cảnh, sẽ không tới Đạo giới tham gia tranh đoạt, như vậy cần một người lãnh đạo, dẫn dắt quân tinh nhuệ của Vận Mệnh thần thành tới Đạo giới tranh đoạt.