Chương 1930 Thiên hạ đều biết?
Lục Trần tiếp xúc đến ánh mắt kia, sắc mặt hơi hơi cứng lại, sau đó nhanh chóng rút ra khỏi nội thế giới, ra bên ngoài, thở hồng hộc.
Trên mặt Lục Trần tràn ngập vẻ rung động, tượng thần vừa nãy cho hắn cảm giác tê dại da đầu, mặc dù đã tấn cấp Tạo Giới cảnh, nhưng vẫn cảm thấy bản thân cực kỳ nhỏ bé.
Đạo Tổ, hoặc là Giới Chủ?
Rất hiển nhiên, sinh vật Hỗn Độn cũng có nhân vật cấp bậc này.
Lục Trần lắc đầu, không suy nghĩ về những chuyện này nữa, đặt bản nguyên thế giới vào trong nạp giới, có thể đổi một trăm lá trà Ngộ Đạo ở Thánh Môn, không thể vứt đi.
Mấy ngày sau, Lục Trần đánh chết sinh vật Hỗn Độn thứ hai, một con đầu ưng mình người, sở trường công kích nguyên thần.
Lúc trước, Lục Trần gặp phải con quái vật này, trực tiếp trúng chiêu, tìm được đường sống trong chỗ chết.
Không thể không nói, sinh vật Hỗn Độn đầu ưng mình người này rất khủng bố, một tiếng hót vang, khiến nguyên thần hắn suýt nổ tung, cả người rơi vào trạng thái đờ đẫn trong một cái chớp mắt.
May mà hắn đã tấn cấp Tạo Giới cảnh, nguyên thần tăng cường không ít, không đến mức hôn mê, sau khi vượt qua đại sát chiêu của sinh vật Hỗn Độn, Lục Trần lợi dụng kiếm ý, trực tiếp chém chết đối phương.
Thần niệm Lục Trần tiến vào trong nội thế giới, cũng nhìn thấy một tượng thần đầu ưng mình người, cầm trong tay một thanh thiên thương màu vàng, giống như vàng ròng chế tạo thành, sáng rực phát quang, mũi thương phát ra sắc bén vô thượng.
Trong thời gian kế tiếp, Lục Trần lục tục tìm ra xử lý từng con sinh vật Hỗn Độn từng truy sát hắn. Lúc trước hắn bị truy đuổi thảm bao nhiêu, như vậy hiện tại hạ thủ tàn nhẫn bấy nhiêu.
Thời gian hai tháng, Lục Trần đánh chết mười hai con sinh vật Hỗn Độn.
Lục Trần ngạc nhiên phát hiện, bên trong nội thế giới của mỗi sinh vật Hỗn Độn, đều có một bức tượng thần, tất nhiên, cũng không phải nói bề ngoài sinh vật Hỗn Độn đánh chết là dạng gì, tượng thần bên trong là dạng đó, hắn đánh chết mấy sinh vật Hỗn Độn cổ thú, bức tượng trong nội thế giới không phải tượng thần đầu bạch tuộc mình người thì là tượng thần đầu ưng mình người.
Trong nội thế giới của hơn mười sinh vật Hỗn Độn, chỉ phát hiện hai tượng thần này.
Lục Trần suy đoán, hai tượng thần này thuộc về Giới Chủ tộc Hỗn Độn, cấp bậc Cổ Tổ?
Những sinh vật Hỗn Độn này thờ phụng ai, bên trong nội thế giới chính là tượng thần của người đó.
Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán của Lục Trần, không nhất định chính xác.
Nơi xa, có dao động chiến đấu truyền đến, Lục Trần ngước mắt quét qua, tựa như xuyên thủng hư không, lập tức nhìn thấy một người đang đối phó với sinh vật Hỗn Độn, người này mở ra lĩnh vực Kiếm đạo, trong lĩnh vực, khắp trời đều là kiếm sắc bén, lóe ra ánh sáng chói mắt, tiếng kiếm rít chấn động trời cao.
Xung quanh còn có rất nhiều người vây xem.
Lục Trần nhận ra thân phận đối phương, Lý Hiên Dật của Vạn Kiếm tông.
Bởi vì khi đó trước khi đi vào, nhân số quá nhiều, Lục Trần không hề biết Vạn Kiếm tông cũng có người tới.
Lý Hiên Dật có thể chiến đấu với sinh vật Hỗn Độn, rát hiển nhiên cũng đã tấn cấp Tạo Giới cảnh, chỉ là đối phó với sinh vật Hỗn Độn có hơi miễn cưỡng, rơi xuống thế hạ phong.
“Gràooo.”
Con cổ thú toàn thân vảy đen này gào thét một tiếng, sóng âm rách trời, đâm thủng màng nhĩ, khiến nguyên thần người xung quanh chấn động, dường như muốn nứt ra, thất khiếu chảy máu.
Hơn nữa có sáu cánh tay, giống như Ma Thần, vung sáu cánh tay đánh về phía Lý Hiên Dật, lợi trảo sắc bén tột cùng, đánh vào trên lĩnh vực Kiếm đạo của Lý Hiên Dật, rắc rắc rắc, tiếng vang rạn nứt lĩnh vực lanh lảnh truyền ra.
Chỉ giữ vững được mấy hơi, lĩnh vực Kiếm đạo của Lý Hiên Dật liền bị phá mất, trái lại hắn thôi động từng chuôi kiếm công phạt tại cổ thú trên thân thể, toàn bộ bị cản lại, ngay cả phòng ngự đều không thể phá vỡ.
Sau khi cổ thú phá vỡ lĩnh vực Kiếm đạo, từng bước ép sát, sáu cánh tay to lớn nắm thành hình quyền, vung ra, trong quyền ấn mỗi cánh tay đều tựa như chất chứa lực lượng ngập trời.
Lý Hiên Dật né tránh bốn quyền, nhưng lại trúng hai quyền, chấn động đến ngực hắn nứt ra, khí huyết dâng lên, thân thể lùi ra ngàn trượng, trong lòng thầm mắng một câu: “Con cổ thú này sao lại biến thái như vậy.”
Người vây xem nơi xa đều dùng lo lắng ánh mắt nhìn Lý Hiên Dật, sợ hắn vẫn lạc trong tay sinh vật Hỗn Độn, một khi Lý Hiên Dật có nguy hiểm, như vậy những Thánh Đế bọn họ chỉ có thể biến thành đồ ăn trong miệng sinh vật Hỗn Độn.
Ầm!
Cổ thú huy động lợi trảo, lần nữa để lại trên người Lý Hiên Dật mấy vết thương thấy mà giật mình, khiến hắn hét lên đau đớn.
“Không tốt.”
Đệ tử Vạn Kiếm tông nhìn thấy Lý Hiên Dật bị thương, sắc mặt đều thay đổi, cứ theo đà này, Lý Hiên Dật không sớm thì muộn sẽ vẫn lạc trong tay cổ thú này.
Lý Hiên Dật rất hiển nhiên ý thức được cục diện trước mắt, con cổ thú này cường đại vượt xa khỏi tâm lý mong đợi của hắn, hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị chạy khỏi nơi này, chỉ có như vậy, mới có một chút hy vọng sống.
Bởi vì ở lại đây, sớm muộn cũng sẽ bị cổ thú đánh chết, sẽ còn liên lụy đồng môn xung quanh.
Nếu chạy trốn, có lẽ có thể thành công thoát được, lại hoặc là gặp được võ giả Tạo Giới cảnh khác, liên thủ đánh chết cổ thú.
Lúc ý niệm này loé lên rong đầu Lý Hiên Dật, một ánh kiếm huyễn lệ tột cùng bay vút mà tới, nhanh đến mức khó mà tin nổi, chém vào trên người cổ thú, xoẹt một tiếng, một cánh tay bị ánh kiếm chém đứt, mang theo mảng lớn máu tươi, rơi xuống đất.
“Grừ.”