Chương 1947 Đẩy lùi - Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)
Nghe vậy, hai người rời đi không chút do dự, lùi ra ngoài biên giới, quả thật họ không phải là đối thủ của lão giả, nếu không thì họ đã không bị truy đuổi rồi.
Chẳng bao lâu sau, lĩnh vực đại đạo của lão giả trải rộng ra, luồng khí màu tím bên trong bốc lên tụ thành một bàn tay tím, mang theo đạo uy dồi dào và đập về hướng Lục Trần ở trung tâm.
Rầm rầm rầm!
Lục Trần nhanh chóng tiếp nhận mấy chục chưởng, trong không gian vang lên tiếng nổ trầm đục.
Nhưng qua mấy chục chưởng, Lục Trần vẫn đứng tại chỗ không bị tổn hại gì.
Xùy!
Cơ thể Lục Trần nở rộ thần kiếm màu vàng kim rực rỡ, xua tan sương mù tím xung quanh, những gợn sóng màu vàng khuếch tán thành từng vòng, không chỉ xen lẫn cảm giác vô cùng sắc bén, mà còn có đạo vận. Đó là thần kiếm ngưng tụ từ đại đạo, bàn tay màu tím tiếp xúc với nó, ào ào tán loạn, hóa thành luồng khí tím dập dờn.
Ong ong ong!
Thần kiếm vàng kim rung động, cấp tốc xoay tròn, tràn ra từng đợt gợn sóng vàng, hóa giải toàn bộ công kích của lão giả.
Lão giả thấy cảnh này thì vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, thanh niên trước mắt mạnh vô cùng, là một nhân vật khó giải quyết. Hai tay hắn kết ấn, hét lớn: “Tử Long hiện thế.”
Rầm rầm!
Trong lĩnh vực đại đạo, vô số luồng khí tím hội tụ hóa thành một con rồng màu tím to tướng cao mấy trăm trượng, thân thể hùng tráng, nguy nga tột cùng.
Cự long màu tím ngẩng đầu gào thét, há cái miệng to như chậu máu chực nuốt lấy Lục Trần.
Lục Trần không đoái hoài đến nó, cong ngón tay búng một cái, thần kiếm đại đạo hóa thành một tia sáng vàng xông lên trời, tiến vào miệng Tử Long, sau đó xuất hiện từ phần đuôi.
Tử Long gào thét đau đớn, rồi nổ nát vụn trên không trung.
Tia sáng vàng kia không dừng lại ở đó, mà vọt đi với tốc độ nhanh đến chỗ lão giả.
Mí mắt lão giả nhảy liên hồi, nguy cơ cực lớn càn quét toàn thân, hắn khẽ quát, lực lượng đại đạo tràn ngập không gian, toàn bộ sự vật đứng im trong lĩnh vực, đương nhiên cũng bao quát thần kiếm đại đạo đang lao nhanh đến kia.
“Tạch tạch tạch.”
Từng tiếng rạn nứt lanh lảnh vang lên, khe hở bị thần kiếm đại đạo xé rách, phịch, và đâm xuyên qua lồng ngực lão giả khiến máu tươi phun ra.
Cơ thể lão giả khựng lại, hắn cúi đầu nhìn xuống ngực, sắc mặt trắng bệch.
Trong lĩnh vực đại đạo của hắn, lúc đầu hắn chiếm tiên cơ, thế nhưng lại bị thanh niên đối diện phá mở lĩnh vực, công kích xuyên qua cơ thể.
Tuy cái này không phải vết thương trí mạng nhưng lại khiến lão giả nhận ra thanh niên trước mắt vô cùng mạnh mẽ, có thực lực giết hắn bất cứ lúc nào.
Bên cạnh, ba cường giả Tạo Giới cảnh Tử Dương cung vẫn đứng đó không nói gì vì chỉ huy sứ lần này là vị vừa ra tay đây, hơn nữa thấy hắn ra tay thì trên mặt họ lộ vẻ giành chắc phần thắng, bởi thực lực của trưởng lão này cực kỳ mạnh mẽ.
Thăng đến viên mãn đã là chuyện mấy trăm vạn năm, đã tiến rất xa ở cảnh giới này rồi, nếu đặt ở ngoài, khai mở hoàng triều thì có thể đạt được danh xưng Đế Quân.
Nhưng một người có Tạo Giới cảnh viên mãn, trong chớp mắt lĩnh vực đại đạo lại bị phá hủy khiến cơ thể bị thương.
Lục Trần đứng đó, thần niệm thao túng thần kiếm đại đạo, đâm xuyên qua lão giả và để lại mấy chục lỗ máu. Bấy giờ, hắn mới nhìn người đối diện: “Cút.”
“Vạn Kiếm tông khinh người quá đáng, thật sự cho rằng có đệ nhất đạo tổ tọa trấn thì có thể vô pháp vô thiên sao?” Trong ba người bị đánh tơi bời, một người chỉ vào Lục Trần rồi tức giận nói, nhưng vừa nói chuyện mồm mép vừa run rẩy, cơ thể run lên, hiển nhiên trong lòng vô cùng sợ hãi.
Lục Trần nhìn người đối diện: “Nếu thật sự khinh người quá đáng thì hắn đã thành vong hồn dưới kiếm từ lâu rồi.”
Nghe Lục Trần nói vậy, toàn thân lão giả toát mồ hôi lạnh, nháy mắt ra hiệu với ba người còn lại: “Đi.”
Vút vút vút!
Trong phút chốc, bốn người nhanh chóng biến mất tại nơi này.
“Quao, Tiểu Lục Trần, thực lực của ngươi.” Hoa Điệp nhảy tới, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tuy Giản Khinh Âm không phản ứng quá như Hoa Điệp nhưng trong đôi mắt đẹp cũng xuất hiện một tia dị thường.
Lục Trần đánh bị thương lão giả kia dễ như trở bàn tay khiến họ rúng động tột cùng.
Lục Trần nói: “May thôi ạ, lúc trước ở Đạo giới ta uống được chút lá trà ngộ đạo.”
“Đúng ha.” Hoa Điệp vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi đánh cược với Cơ Hạo Ảnh tại Thánh thành và thắng được một vạn viên Ngộ Đạo đan từ tay hắn, sau đó giết bốn mươi lăm sinh vật hỗn độn trong Đạo giới, đổi được bốn nghìn năm trăm phiến lá trà ngộ đạo mà.”
Vì nghe nhắc đến chuyện Đạo giới, hai người chuyên chú nghe ngóng sự tích của Lục Trần nên mới biết hai chuyện này.
Chẳng bao lâu, mắt Hoa Điệp đỏ lên, vội nói: “Tiểu Lục Trần, khi đó ngươi được nhiều lá trà ngộ đạo như vậy, còn dư lại cái nào không.”
Lục Trần giang tay ra đáp: “Sử dụng hết rồi ạ.”
Hoa Điệp lập tức u oán nói: “Tiểu Lục Trần, sao ngươi không chừa cho sư phụ chút ít, khi sư diệt tổ, ngươi muốn khi sư diệt tổ à.”
Lục Trần nhìn đôi mắt ai oán của Tứ sư phụ, lạnh rùng mình: “Sư phụ, đừng như vậy, Vạn Kiếm tông có rất nhiều tài nguyên, các ngươi có thể thăng cấp luyện chế đan dược, vả lại trong Vạn Kiếm tông không ai dám ép buộc các ngươi làm công cụ người đâu.”
“Cái này còn tạm được.” Hoa Điệp lập tức hớn hở.
Lục Trần đưa hai người trở về Kiếm Đế cung, ngự không mà đi, thu hút ánh nhìn chăm chú của các đệ tử, nhìn thấy Lục cung chủ trái ôm phải ấp trở về thì họ không khỏi tỏ vẻ mập mờ.