← Quay lại trang sách

Chương 1957 Chỉ cần biểu hiện đủ chảnh…

Tử Dương đạo tổ đương nhiên biết nỗi lo lắng của hảo hữu, sợ bị Kiếm Quân Chủ trả thù, dù sao uy danh của Kiếm Quân Chủ cũng quá vang dội, cấp độ Đạo Tổ, không có người nào không kiêng kỵ hắn cả.

Hắn mở miệng nói như vậy, đương nhiên là để xóa bỏ nỗi lo của hảo hữu, khiến hắn nhanh chóng động thủ.

Mới nói xong, toàn thân Tử Dương đạo tổ run lên, một lực lượng xé rách nguyên thần của hắn ra, dường như muốn bị chia năm xẻ bảy, trong miệng kêu lên tiếng gào thảm thiết đau đớn.

Lý do Tử Dương đạo tổ kêu thảm, đương nhiên là do Lục Trần đứng bên cạnh đánh lén.

Con ngươi Huyền Thiên đạo tổ hơi co rụt lại, tầm mắt rơi lên người Lục Trần, mang vẻ giật mình vô cùng.

Hắn vừa phát hiện ra được dao động nguyên thần nhưng cũng không hề để ý.

Bởi vì những kẻ đuổi giết trước mặt này so với cấp bậc Đạo Tổ vẫn còn quá nhỏ bé, mặc dù Tử Dương bị thương nhưng mà đối mặt với Tạo Giới cảnh viên mãn công kích nguyên thần, có lẽ có thể coi thường cho nên mới không ngăn cản. Tử Dương phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, khiến hắn ý thức được mình đã coi thường người bên cạnh.

Trong lòng Huyền Thiên đạo tổ vô cùng bất ngờ, đối phương thi triển bí kỹ nguyên thần gì lại có thể khiến Tử Dương bị thương.

“Huyền Thiên huynh, giết hắn, giết hắn đi.” Tử Dương đạo tổ tóc tai bù xù, giọng điệu tràn ngập oán độc: “Cho dù sao đó Kiếm Quân Chủ trở về, chúng ta cũng có thể gia nhập vào Vận Mệnh thành chủ, lần này…”

“Vô tri.” Lời còn chưa dứt, bên cạnh đã truyền đến một tiếng chế giễu.

Huyền Thiên đạo tổ thấy thanh niên không thèm nhìn hắn kia, tầm mắt rơi lên người Tử Dương, trong mắt chứa ý trào phúng, trong miệng nói ra những lời khinh thường: “Nếu ta đoán không sai, hẳn là Vận Mệnh thành chủ để ngươi đến Vạn Kiếm tông bắt ta.”

“Uổng cho ngươi là một vị Đạo Tổ, chẳng lẽ không nghĩ rằng tạo sao Vận Mệnh thành chủ không tự đến bắt ta mà nhất định phải đi một đường vòng, để ngươi ra mặt, đó là bởi vì Vận Mệnh thành chủ không dám tự thân ra mặt bắt ta, nếu như hắn đi ra, sẽ bị người cùng cấp độ cảm giác được.”

“Kiếp sau nhớ xem nhiều sách một chút, làm cho đầu óc ngươi phong phú lên, đừng có ra quyết định sai lầm như này.”

Trên bầu trời bỗng nhiên đổ xuống vô số dòng nước màu vàng, ẩn chứa sắc lạnh cực hạn, vô vàn kiếm ý hội tụ, nhanh chóng tạo thành một thanh thần kiếm màu vàng.

Lục Trần hơi chuyển động ý nghĩ, thần kiếm lao nhanh như tia chớp vàng, bổ xuống cực nhanh, trực tiếp xuyên qua đầu Tử Dương đạo tổ.

Tử Dương đạo tổ bị tia chớp vàng này xuyên qua cơ thể, cả người run rẩy, cặp mặt tràn ngập hối hận, còn có oán độc, hai giây sau, thân thể hắn bị phân thành hai, xung quanh dâng lên một màn máu tươi.

Đến bây giờ, bên trong Nguyên giới đã không còn người tên Tử Dương đạo tổ nữa.

Huyền Thiên đạo tổ vì lời nói của Lục Trần mà chần chừ do dự, lời nói của đối phương như truyền đến một tin tức, phía sau hắn có tồn tại Giới Chủ, Vận Mệnh thành chủ không đích thân ra tay chỉ có thể ủy thác cho Tử Dương ra mặt thay.

Cũng vào giây phút hắn chần chừ đó, đối phương đột nhiên ra tay nhanh gọn, tàn nhẫn quả quyết, nhanh chóng giết chết Tử Dương đạo tổ.

Huyền Thiên đạo tổ thấy hảo hữu chết trước mặt hắn, sắc mặt đột nhiên khó coi, một cỗ uy áp cường đại ầm ầm bạo phát, khiến mảnh thiên địa tràn ngập cảm giác ngạt thở nồng đậm.

“Huyền Thiên tiền bối, Lục Trần là người gia sư coi trọng, mong hạ thủ lưu tình.” Ngụy Hằng chống lại uy áp mạnh mẽ, chật vật nghiến răng nói.

May mà Huyền Thiên đạo tổ chỉ phẫn nộ vì Lục Trần giết người, không có sát ý, còn có thể nói chuyện, nếu như một vị khí tức Đạo Tổ đỉnh phong nổi lên sát tâm thì đến cơ hội nói chuyện, bọn họ cũng không có.

“Nếu như ngươi nổi giận vì ta giết Tử Dương, muốn ra tay thì có thể ra tay luôn bây giờ, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi động thủ thì có nghĩa là đứng đối lập với ta.” Lục Trần nhàn nhạt cười, trên mặt không có chút sợ hãi nào.

Lục Trần luôn tin tưởng một câu, chỉ cần biểu hiện đủ chảnh là có thể dọa sợ kẻ địch.

Huyền Thiên đạo tổ nghe lời hắn nói, ánh mắt hơi híp lại, hiển nhiên là bị dọa rồi.

Huyền Thiên đạo tổ im lặng một hồi, hỏi: “Sau lưng ngươi thật sự có Giới Chủ?”

Trong lòng Huyền Thiên đạo tổ cũng có một nghi vấn, tại sao Vận Mệnh thành chủ lại ủy thác cho Tử Dương đạo tổ ra tay, đích thân động thủ không phải tốt hơn sao, sau khi động thủ thì dùng đại đạo vận mệnh xóa đi dấu tích, như vậy Giới Chủ cũng không biết hắn từng ra tay.

Lục Trần trấn định thản nhiên nói: “Có hay không, ngươi động thủ thử một chút chẳng phải sẽ biết sao.”

Huyền Thiên đạo tổ đương nhiên sẽ không đi thử, Vận Mệnh thành chủ muốn bắt người hẳn là có lai lịch lớn, hắn sẽ không ngốc mà đi thử, xoay người rời đi, trở về tông môn, cứ thế biến mất luôn.

Lục Trần và Ngụy Hằng liếc nhau, quay người rời đi.

Trên đường về thành, Ngụy Hằng cười ha hả nói: “Vừa nãy ngươi quá bình tĩnh, đến cả Huyền Thiên đạo tổ cũng bị ngươi hù dọa.”

Lục Trần trợn trắng mắt nói: “Ta cũng không dạo người.”

Vẻ mặt Ngụy Hằng ngạc nhiên, chẳng lẽ đối phương nói thật, phía sau thật sự có một vị Giới Chủ?

Chẳng lẽ là đệ tử Thánh Chủ?

Cũng khó trách Ngụy Hằng nghĩ như vậy, dù sao Vận Mệnh thành chủ cũng đứng thứ ba, trước hắn còn có hai vị Thánh Chủ và Vạn Yên, còn Giới Chủ xếp hạng phía sau, Vận Mệnh thành chủ ít nhiều cũng không để trong lòng, không có khả năng tốn nhiều công sức đi đường vòng.