← Quay lại trang sách

Chương 1971 Gặp Thời Quang giới chủ (2)

Hắn không rõ vì sao Thời Quang giới chủ lại bị vây bên trong, lại vì sao muốn hắn đi cứu.

Có lẽ cảm ứng được có người đến gần, không bao lâu sau, một bóng dáng từ chỗ sâu màu vàng màu vàng xuất hiện, cách không nhìn nhau với Lục Trần.

Đó là một nam tử trung niên vóc người vĩ ngạn, làn da màu đồng cổ, khuôn mặt cứng rắn, ánh mắt thâm thúy, cho người ta một cảm giác uy nghiêm bá đạo, nhưng râu ria lổm chổm, dung mạo không biết bao lâu không chỉnh lý, thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch, làm cho hình tượng và khí chất giảm đi nhiều.

Tuế Nguyệt cung bay đến bên cạnh nam tử trung niên, vù vù run rẩy, giống như đang biểu đạt ý tưởng niệm, nam tử trung niên duỗi tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve Tuế Nguyệt cung, ánh mắt mang theo thần sắc cực kỳ phức tạp.

Tuế Nguyệt cung, bí bảo đỉnh phong của hắn khi đó, một tiễn bắn ra, thời không bất động, không có người nào có thể tránh né.

Thế nhưng sau khi thăng cấp đến Giới Chủ, hắn đã không cần đến Tuế Nguyệt cung, nên ném vào trong Thời Quang giới.

Từ lần chia tay trước, cho tới bây giờ gặp nhau, đã không biết qua bao nhiêu xuân thu năm tháng, căn bản nhớ không được.

Một lúc sau, Thời Quang giới chủ ngẩng đầu, một đôi mắt hổ sắc bén nhìn chăm chăm Lục Trần.

Hai người lẳng lặng đối mặt hồi lâu, Lục Trần mở miệng đánh vỡ không khí yên lặng nơi đây: “Ngươi là Thời Quang giới chủ?”

Trên thực tế, không cần hỏi thừa, thái độ kích động của Tuế Nguyệt cung đã nói rõ tất cả.

“Ừ.” Vẻ mặt Thời Quang giới chủ bình tĩnh, khẽ vuốt cằm, sau đó nói: “Vào đi, ta sẽ giúp Giới Chủ chứng đạo ngươi, đồng thời mang ta ra ngoài.”

“Có trời mới biết ta đã ở nơi quỷ quái này bao lâu.” Trong hai mắt Thời Quang giới chủ hiện ra thần sắc phức tạp.

Lục Trần cau mày, theo hắn bước vào trong dòng sông thời gian.

Chính Thời Quang giới chủ còn không ra được, lỡ như hắn đi vào cũng không ra được thì làm sao đây?

“Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi” Thời Quang giới chủ bổ sung, tiếp đó khuôn mặt lộ ra một chút đắng chát, nói: Cho dù ta muốn hại ngươi, cũng không có năng lực đó.”

Trong lòng Lục Trần hơi động, nhìn lướt qua Thời Quang giới chủ, nháy mắt ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện tu vi của Thời Quang giới chủ chỉ có Tạo Giới cảnh viên mãn, giống như hắn.

Lần này, Lục Trần là thật sự sững sờ, vị này không phải Giới Chủ sao, sao chỉ có Tạo Giới cảnh viên mãn, ngay cả Đạo Tổ cũng chưa tới.

Sau đó Lục Trần lại nghĩ tới lời đồn Thời Quang giới chủ tróc khỏi thế giới hắn từng nghe qua mấy lần.

Nói cách khác, Thời Quang giới chủ tương đương với phế tu vi một lần, tiếp đó lại tu luyện từ đầu?

Thấy Thời Quang giới chủ đã không còn uy hiếp, Lục Trần gật đầu, thân hình lóe lên, tiến vào trong dòng sông thời gian.

Sau khi vào trong này, Lục Trần lập tức cảm nhận được biến hóa xung quanh, trong cõi u minh có vật gì đó biến mất, giống như là thời gian.

Đúng vậy!

Hắn không cảm nhận được thời gian trôi qua xung quanh, giống như thời gian đã ngưng lại.

Nhưng khác với thời gian ngưng lại, hắn có thể tự do hành động.

“Lúc trước ta theo dòng sông thời gian, nhìn thấu tương lai, có một người có thể trợ giúp ta thoát khỏi khốn cảnh, người đó chính là ngươi, nhưng mà ta không nghĩ tới, ngươi thế mà có thể chứng đạo.” Thời Quang giới chủ nhìn Lục Trần, mang tâm trạng vô cùng phức tạp nói.

Lục Trần cau mày, lại nghe nói hai chữ chứng đạo.

Hắn chứng đạo gì, khi nào thì chứng đạo.

Sau khi Lục Trần tu hành đến Tạo Giới cảnh viên mãn, chỉ biết là bất cứ một đại đạo nào, tu luyện tới cực hạn chính là Đạo Tổ, nhưng thế nào là cực hạn, không có một ai biết, tóm lại, sau khi hắn đến Tạo Giới cảnh viên mãn, tu hành một mười vạn năm, vẫn không tìm được con đường phía trước.

Hắn đã từng nghe ngóng biện pháp tiến giai của Đạo Tổ hoặc là Giới Chủ, nhưng không có lưu truyền.

Một lời nhiều nhất là, chỉ hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, hoặc là cần chính mình đi cảm ngộ.

Tóm lại, đối với thăng cấp Đạo Tổ trở lên, hắn không có bất cứ manh mối nào.

“Cái gì là chứng đạo?” Lục Trần cuối cùng hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Thời Quang giới chủ có biến hóa, ánh mắt quái lạ nhìn hắn.

Lục Trần cảm thấy Thời Quang giới chủ đang khinh bỉ hắn, nhưng hắn không có chứng cứ.

“Hướng trời minh giám, một mình sáng tạo đại đạo, được ý chí vũ trụ công nhận.” Thời Quang giới chủ chầm chậm nói: “Sau khi ngươi chứng đạo, trong vũ trụ chư thiên vạn giới, đồng thời nhiều thêm một đại đạo, ngươi suy nghĩ kỹ lại xem, ngươi chứng đạo gì?”

“Đại đạo Kiếm Ý!” Lục Trần thốt ra.

Lục Trần thoáng cái nghĩ tới, lần trước hắn ở trong Đạo giới, vì thăng cấp Tạo Giới cảnh, dung luyện kiếm ý vào trong bản nguyên thế giới, nhưng kiếm ý cũng không phải đại đạo, không cách nào thành công, về sau lại không hiểu sao lại thành công.

Sau khi từ Đạo giới đi ra, trong ý chí Nguyên giới, liền có thêm một đại đạo tên là đại đạo Kiếm Ý.

Lục Trần nghĩ tới đây, trong lòng bịch bịch cuồng loạn, cái gọi chứng đạo, là chỉ đại đạo Kiếm Ý.

Thời Quang giới chủ nhìn thấy dáng vẻ hậu tri hậu giác chứng đạo của người khác, rất muốn đánh người.

Thời Quang giới chủ khẽ thở dài, rơi vào hồi ức, nghĩ lại lúc hắn đau đớn hạ quyết tâm, bóc ra Thời Quang giới, chém rớt tu vi một đời, bắt đầu lại từ đầu, tới dòng sông thời gian không biết bao nhiêu năm, đều không nhìn trộm được phương pháp chứng đạo.

Mà một gia hỏa chứng đạo, thế mà không biết chính mình đã chứng đạo.

Thật là càng nghĩ càng giận!