← Quay lại trang sách

Chương 1360 Đệ tử may mắn

“Triệu hồi ra dòng sông thời gian chỉ là chuyện nhỏ, tác dụng lớn nhất của Hồng Mông chí bảo này là nghịch chuyển phục sinh sinh linh từ trong dòng sông thời gian Hỗn Độn.” Từ Phàm giải thích.

“Về phần những tác dụng khác đều là hỗ trợ, đối với biên độ tăng trưởng chiến lực không tính là quá lớn.”

“Nghe Từ đại ca nói vậy, món Hồng Mông chí bảo này cũng không có gì đặc biệt.” Vương Vũ Luân sờ cằm.

“Đợi đó, đợi ta vì Từ đại ca lại câu lên món khác.”

“Không cần, có cái này là đủ rồi.” Từ Phàm cười nói.

Có Thời Không Như Ý này, Từ Phàm chắc chắn thành công chạy thoát được trước mặt cường giả Hỗn Độn Đại Thánh Nhân.

“Hữu dụng với Từ đại ca là được.” Vương Vũ Luân vui vẻ nói.

“Đúng rồi, Từ đại ca, ngươi có thể từ trong Hồng Mông chí bảo này phát hiện vị trí của nó trước kia không?”

“Ta hiện tại vô cùng tò mò, dây câu của ta vươn đến đâu, có phải không ở trong vùng Hỗn Độn này hay không?

Nghe được lời của huynh đệ tốt, Từ Phàm lập tức nở nụ cười.

“Trước kia khi cảnh giới ngươi thấp, ta từng xem qua đồ vật câu ra, tất cả đều là ở Tiên giới xung quanh.”

“Sau khi cảnh giới cao lên, đồ vật ngươi câu lên đều là trong bí cảnh ở vùng Hỗn Độn.”

“Linh bảo, chí bảo câu lên, tất cả đều là vật vô chủ.”

“Cho nên ngươi cứ yên tâm thoải mái câu, chủ nhân những đồ vật đó sẽ không tìm tới cửa đâu.” Từ Phàm vỗ vai Vương Vũ Luân nói.

Lúc này trên mặt biển xa xa đột nhiên hiện ra một hàng dài cá cầu vồng bảy màu.

Trên mặt biển hợp thành một chiếc cầu vồng màu sắc tươi đẹp.

“Cá cầu vồng còn thật sự là hiếm thấy.” Vương Vũ Luân nhìn mặt biển phía xa, cười nói.

“Cá màu càng đẹp thì càng khó ăn, loại cá này chỉ có thể nhìn không thể ăn.”

Từ Phàm mới vừa nói xong, cần câu trong tay căng chặt, một con cá cầu vồng bị câu lên.

Cuối cùng lại bị trực tiếp quăng về mặt biển xa xa.

Lúc này Vương Vũ Luân cũng dính câu, sau đó điên cuồng giật cần.

Không quá lâu sau, đã câu lên được một chiếc thuyền ngọc.

“Lại là loại đồ vật kỳ quái này, Từ đại ca có thể giúp ta phân biệt một chút không?” Vương Vũ Luân hỏi.

“Đây cũng là một đồ vật có tác dụng đặc biệt, để ta xem xem có tác dụng gì.”

Từ Phàm nói, triệu hồi chiếc tiểu thuyền ngọc bên cạnh hắn, bắt đầu chậm rãi quan sát.

Theo tay Từ Phàm nhẹ nhàng chạm lên thuyền ngọc, thuyền ngọc lập tức sáng lên.

Sau đó phù văn chi chít trên thuyền ngọc sáng lên, có vài phù văn thậm chí ngay cả Từ Phàm cũng xem không hiểu.

Từ Phàm quan sát thật lâu, mới có hơi không xác định nói.

“Đây là Thuyền Hồn Độ, chính là ghi lại ý thức và tiên hồn của ngươi vào trong một không gian đặc biệt.”

“Hơn nữa đồ vật này, hình như không phải ở vùng Hỗn Độn.”

Nghe lời Từ Phàm nói, Vương Vũ Luân lập tức kinh ngạc.

“Không phải ở vùng Hỗn Độn? Bên ngoài vùng Hỗn Độn còn có nơi khác sao?”

“Đương nhiên là có nơi khác, trong vùng Hỗn Độn có câu nói, bên ngoài giới là bầu trời vô tận.”

“Chắc chắn sẽ có khu vực ngươi không biết tồn tại.” Từ Phàm nhìn thuyền ngọc lần này, tò mò nói.

Hắn rất muốn biết thuyền ngọc này sẽ đưa hắn đến trong bí cảnh nào.

“Từ đại ca, chúng ta nếu không tìm người thử xem, xem thử thuyền ngọc này có thể đưa hắn đến đâu.” Vương Vũ Luân cũng cực kỳ tò mò.

“Người khác không yên tâm, chúng ta có thể tự mình tạo một người.”

Từ Phàm nói, lại triệu hồi phân thân số năm mới vừa rời đi không lâu trở về.

Một vị Chuẩn Thánh dùng đạo Dị Biến ngưng tụ xuất hiện trước mặt mọi người.

“La Vân bái kiến chủ nhân.”

Trong ký ức của vị Chuẩn Thánh này, Từ Phàm chính là tồn tại chí cao vô thượng nắm giữ tất cả.

“Đem ý thức bám vào trên chiếc thuyền ngọc này.” Từ Phàm phân phó.

“Tuân lệnh.”

Trong nháy mắt, cả chiếc thuyền ngọc sáng lên.

Cuối cùng một cánh cửa không biết thông đến giới nào mở ra.

“Sau khi qua đó tuỳ cơ hành sự, có thể trở về báo cáo tình huống.”

“Tuân lệnh.”

Một lực kéo cố định lấy thuyền ngọc, bắt đầu từ từ bay vào trong giới môn.

Thuyền ngọc biến mất, giới môn cũng theo đó không thấy.

“Xem chừng khu vực phía sau giới môn không còn là trong vùng Hỗn Độn.” Từ Phàm cảm nhận một phen nói.

“Ta hiện tại quan tâm là, hắn có thể trở về hay không.” Vương Vũ Luân nhìn theo hướng giới môn biến mất nói.

“Ta bảo Bồ Đào ở đây theo dõi, chờ trở về lại thông báo cho ngươi.”

Hai người hàn huyên một hồi sau đó tách ra.

Từ Phàm lại mang tức phụ mình đi dạo lung tung khắp các Đại Tiên giới, dù sao còn rất nhiều thời gian, tùy tiện tiêu xài.

Ba năm sau, lúc Từ Phàm và Trương Vi Vân đang ở trên một chiếc tiên chu hào hoa thưởng thức cảnh đẹp trong tinh vực.

Đột nhiên có một đội Đại La Thánh Giả Nhân tộc xuất hiện ngăn cản đường đi của tiên chu.

“Tiền bối, thương xót cho bọn ta đi.”

Lúc Từ Phàm cho rằng đây là muốn ăn cướp, Đại La Thánh Giả dẫn đầu đột nhiên đáng thương nói.

“Một đám Đại La Thánh Giả các ngươi đáng thương cái gì, nói ra nghe thử, nếu là đáng thương thật, nói không chừng ta sẽ thưởng cho các ngươi chút gì đó.” Từ Phàm cười nói.

Trên đường đi hiếm khi đụng tới một chuyện thú vị như vậy.

“Tiền bối, bọn ta vốn là trưởng lão Minh Dương tông, Thiên Hoa Tiên giới.”

“Sau khi Nhân tộc thống nhất Tam Thiên giới, bọn ta được chia một phần địa bàn, cả tông đang vui mừng hừng hực chuẩn bị di chuyển.”

“Nào biết giữa đường đụng phải một nhóm Chuẩn Thánh Nhân tộc mang mấy đại tộc cướp bóc bọn ta.”

“Cướp đồ của bọn không nói, còn đánh bọn ta trọng thương, còn in phong ấn vào trong cơ thể bọn ta, không cho phép phá vỡ không gian.” Đại La Thánh Giả đó đáng thương nói.

“Cũng không tính là quá đáng thương, ít nhất còn sống, có cái nào đáng thương nữa không?” Giọng nói lạnh nhạt của Từ Phàm vang lên.

“Có, bọn họ còn bảo bọn ta làm mồi nhử, dò xét người trên tiên chu, thực lực có mạnh hay không.”

Giọng điệu vốn yếu ớt bắt đầu dần mạnh lên.

Sau đó mấy bóng dáng Chuẩn Thánh hiện lên xung quanh tiên chu.

“Một Kim Tiên nho nhỏ, nào xứng với tiên chu hào hoa như thế, giao ra đây, ta tha cho ngươi không chết.” Một vị Chuẩn Thánh phách lối nói.

Đồng thời mấy thần niệm toả định lấy tiên chu, tiện thể cũng phong tỏa xung quanh không gian.

Thấy cảnh này, Từ Phàm và Trương Vi Nguyên trên tiên chu đều nở nụ cười.

“Phu quân, có cần ta xuất thủ đánh bọn họ chạy luôn không, đến một trận mỹ nhân cứu anh hùng.”

Trương Vi Vân nói, trong tay xuất hiện một viên bảo châu, đây là Huyền Hoàng chí bảo Từ Phàm chuyên môn vì nàng luyện chế.

“Chuyện này không cần ngươi xuất thủ, cho đệ tử tông môn chút cơ hội.”

Từ Phàm nói, bảo Bồ Đào phát nhiệm vụ trên diễn đàn tông môn.

Ngẫu nhiên rút ra mười đệ tử may mắn, cứu vãn Đại trưởng lão, thời gian báo danh ba hơi thở.

Gần như trong nháy mắt, đệ tử báo danh đã đạt đến con số trăm vạn.

Sau đó cả tông môn đều sôi trào lên, cũng có người dám cướp bóc Đại trưởng lão, tuyệt đối không thể tha thứ.

Lúc Chuẩn Thánh kia muốn cường công, đột nhiên nhìn thấy mười cánh cửa ánh sáng xuất hiện xung quanh bọn họ.

Mười luồng khí tức Thánh Nhân kinh khủng từ trong cánh cửa ánh sáng phát ra.

Chỉ thấy mười đệ tử Ẩn Linh môn may mắn xuất hiện, dùng ánh mắt vô cùng bất hạnh nhìn những người bao vây bọn họ.

Các ngươi ăn cướp của ai không tốt, ăn cướp Đại trưởng lão tông môn bọn ta làm gì.

“Hiểu lầm, mọi chuyện đều là hiểu lầm!!”

“Bọn ta ngăn tiên chu của tiền bối lại chỉ là vì hỏi đường thôi!”