← Quay lại trang sách

- IV -

Nhà vua có một vườn nho ở Baal Gamon, trên sườn phía Nam dãy núi Vatner El Hawa, quá phía Tây ngôi đền thờ thần Moloch; nhà vua thường thích ẩn lánh đến đây trong những giờ suy ngẫm sâu sắc. Những cây lựu, ôliu, táo dại chen lẫn những hàng bá hương và trắc bá diệp bao quanh vườn theo ba hướng núi, còn ở hướng thứ tư vườn nho được ngăn cách với đường cái bởi một bức tường đá xây cao. Cả những vườn nho ở xung quanh đó cũng thuộc về vua Solomon; ngài cho những người canh vườn thuê với giá một nghìn đồng bạc mỗi khu vườn.

Bữa tiệc thịnh soạn trong cung điện của nhà vua Israel thết đãi các sứ thần của Tiglath-Pileazar quang vinh, vua xứ Assyria, mãi đến tận sáng mới tàn. Mặc dù mệt mỏi, nhưng vua Solomon không thể nào ngủ được vào sớm hôm đó. Cả rượu vang lẫn tất cả các thứ rượu khác đều không thể làm mờ đi những bộ óc rất tỉnh táo của các sứ thần Assyria và không khiến họ khua những cái lưỡi khôn ngoan của mình. Nhưng trí tuệ sắc sảo của nhà vua thông thái đã nắm bắt được những mưu đồ, những kế hoạch của họ, và về phần mình, ngài đã dệt nên một mạng lưới chính trị tinh tế mà ngài sẽ vây trói những con người quan trọng, bệ vệ với những cặp mắt ngạo mạn và lời nói ngọt xớt kia. Vua Solomon đủ khả năng giữ được mối quan hệ thân thiện cần thiết với người cai trị xứ Assyria và đồng thời, vì tình hữu hảo lâu đời với Hiram vua nước Tyre, ngài sẽ cứu vương quốc của ông ta cùng vô số những của cải cất giấu trong các hầm kín dưới những đường phố hẹp với những ngôi nhà chật chội đã từ lâu bị những con mắt tham lam của các chúa tể phương Đông dòm ngó.

Và thế là vào lúc bình minh vừa ửng, vua Solomon hạ lệnh khởi giá đến núi Vatner El Hawa; để kiệu lại rất xa đường cái, giờ đây ngài một mình ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ mộc phía trên vườn nho dưới những cây cổ thụ còn giữ lại trong các cành lá hơi mát lạnh đẫm sương đêm. Nhà vua mặc một chiếc áo khoác ngoài giản dị màu trắng được cài ở vai phải và sườn trái bằng hai chiếc móc khóa bằng vàng xanh hình cá sấu cuộn tròn - biểu tượng của thần Sebac[14]. Đôi bàn tay của nhà vua đặt bất động trên đầu gối, còn cặp mắt ẩn chứa những ý nghĩ sâu xa thì không chớp, nhìn mãi về phía Đông, hướng Biển Chết, nơi vầng thái dương tỏa ánh hồng rực rỡ đang hiện dần lên sau đỉnh núi Anazi tròn trịa.

Ngọn gió sớm từ đằng Đông thổi tới mang theo mùi hương của vườn nho tươi tốt - phảng phất mùi mộc tê thảo và mùi rượu vang đang chưng cất. Hàng cây trắc bách diệp tối thẫm lắc lư một cách oai vệ những ngọn cây nhọn hoắt và phả ra hơi thở đẫm mùi dầu nhựa. Đám ôliu lấp loáng bạc xạc xào như đang vội vã nói với nhau một điều gì đó.

Nhưng kìa, vua Solomon đã đứng dậy và lắng tai nghe. Một giọng thiếu nữ dễ thương, mượt mà, trong trẻo như chính buổi bình minh sương đọng này đang hát ở đâu đây không xa, phía sau hàng cây. Một điệu nhạc giản dị và dịu dàng tuôn chảy tự nhiên như con suối róc rách trên núi cao, lặp đi lặp lại chỉ năm sáu nốt nhạc. Nét duyên dáng mộc mạc của điệu hát làm ánh lên trong mắt nhà vua một nụ cười âu yếm lặng thầm.

Tiếng hát nghe mỗi lúc một gần hơn. Nó đã ở ngay bên cạnh, đằng sau những cây bá hương cành tỏa rộng, phía bên kia dãy tùng cối xanh rờn. Nhà vua liền thận trọng đưa tay rẽ cành lá, nhẹ nhàng lách qua những bụi cây gai nhọn và bước ra chỗ trống.

Trước mặt ngài, phía bên kia bức tường thấp được xây cẩu thả bằng những tảng đá lớn màu vàng, là khu vườn nho trải rộng trên sườn núi. Một cô gái mặc tấm áo váy nhẹ bằng vải xanh da trời đi lại giữa các luống nho, cúi xuống làm một cái gì đó rồi lại vươn thẳng người lên, và hát. Mái tóc vàng hung của nàng cháy rực dưới ánh nắng mai.

Kìa bình minh đã ửng hồng êm ái

Xua bóng đêm lặng lẽ tan dần

Về nhanh lên, hỡi người em mong mỏi

Chàng trẻ trung như một chú nai rừng.

Chàng nhanh nhẹn như hươu tơ trên núi.

Nàng vừa hát như vậy, vừa buộc gọn những cành nho, men theo dốc núi mỗi lúc một xuống thấp dần, mỗi lúc một gần hơn, gần hơn bức tường đá nơi vua Solomon đang đứng phía sau. Chỉ một mình nàng - không ai trông thấy và nghe thấy nàng; mùi hương của vườn nho đang nở hoa, khí trời mát mẻ hân hoan của buổi sáng mai và dòng máu nóng trong trái tim làm nàng ngây ngất, và những lời của bài ca ngây thơ chất phác tức khắc sinh ra trên môi cô gái được gió mang đi và bị lãng quên vĩnh viễn:

Hãy bắt dùm em cáo con cáo mẹ,

Chúng phá hư hết cả vườn nho

Vườn nho em đang mùa hoa rộ nở.

Cứ thế nàng đi đến sát bức tường đá; và, không trông thấy nhà vua, nàng quay trở lại, nhẹ nhàng đi ngược lên dốc núi, dọc theo luống nho bên cạnh. Bây giờ tiếng hát vang lên mỗi lúc một xa dần:

Người thương ơi, hãy đến với em mau,

Hãy nhanh nhẹn như hươu tơ đồng nội,

Như con nai trên núi cỏ thơm.[15]

Nhưng nàng bỗng ngừng bặt và cúi xuống sát đất, khuất hẳn sau những luống nho.

Liền đó vua Solomon cất tiếng nói bằng một giọng thật dịu dàng và êm tai:

- Này nàng thiếu nữ ơi, hãy cho ta được xem khuôn mặt của nàng, hãy cho ta được nghe giọng nói của nàng.

Cô gái nhanh nhẹn đứng thẳng người lên và quay mặt về phía nhà vua. Một ngọn gió mạnh đúng khoảnh khắc đó chợt nổi lên, thổi bay tung chiếc áo váy mỏng trên người nàng rồi bất ngờ dán sát nó vào xung quanh thân hình và giữa đôi chân nàng. Nhà vua trong một thoáng, khi nàng chưa kịp quay lưng lại hướng gió, đã nhìn thấy rõ mồn một toàn bộ cơ thể nàng dưới làn áo mỏng, hệt như nàng đang khỏa thân đứng trước ngài: vóc dáng cao và cân đối, đang độ mơn mởn của tuổi dậy thì; cặp vú nhỏ xinh tròn trịa và rắn chắc với đôi nhũ hoa nhô cao, khiến lớp vải từ đỉnh vú chảy tỏa ra bốn phía như những tia sáng; vòng bụng trinh nữ tròn vành vạnh như lòng đĩa; một đường kẻ sâu chia đôi chân nàng từ dưới lên trên rồi phân thành hai ngả ôm quanh cặp đùi nở nang.

- Giọng nói của nàng thật ngọt ngào và gương mặt nàng thật đáng yêu! - Vua Solomon nói.

Nàng bước đến gần hơn và nhìn nhà vua với một nỗi rạo rực và khâm phục trong lòng. Gương mặt rạng rỡ và ngăm ngăm đen của nàng xinh đẹp đến nỗi không bút nào tả nổi. Mái tóc dày trĩu nặng màu vàng thẫm cài hai bông hoa anh túc đỏ thắm buông xõa trên đôi vai nàng vô số những vòng quăn mềm mại rồi chảy tràn xuống lưng, cháy lên dưới những tia nắng mặt trời như một dòng huyết dụ vàng rực. Chuỗi hạt cườm tự kết bằng một thứ quả khô màu đỏ ôm hai vòng quanh chiếc cổ ngăm ngăm cao mảnh mai một cách ngây thơ và cảm động.

- Em đã không trông thấy chàng! - Cô gái cất tiếng dịu dàng, giọng nàng vang lên như tiếng sáo du dương. - Chàng từ đâu đến vậy?

- Nàng hát mới tuyệt vời làm sao, ôi tiểu thư!

Cô gái thẹn thùng cụp đôi mắt xuống, khuôn mặt chợt ửng hồng, nhưng dưới cặp mi dài và trên khóe môi lại run rẩy một nụ cười kín đáo.

- Nàng hát về người thương của mình. Chàng nhanh nhẹn như con nai rừng, như hươu tơ trên núi. Chắc người thương của nàng rất khôi ngô tuấn tú, phải không thưa thiếu nữ?

Nàng cười trong trẻo và giòn tan, tiếng cười của nàng chẳng khác gì những hạt mưa bạc rơi nhanh xuống mặt đĩa vàng.

- Em không có người thương. Đây chỉ là bài hát thôi mà. Em hãy còn chưa có người thương...

Hai người im lặng chừng một phút và không cười, nhìn sâu thẳm vào mắt nhau... Đàn chim gọi bầy ríu rít trên cây. Ngực cô gái phập phồng gấp gáp dưới lần vải mỏng.

- Ta chẳng tin lời nàng đâu, người ngọc ạ. Nàng xinh đẹp nhường kia...

- Chàng giễu em đấy thôi. Chàng trông xem, da em đen thế này mà...

Cô gái giơ đôi bàn tay nhỏ nhắn ngăm ngăm đen lên cao, và đôi ống tay áo rộng nhẹ nhàng trượt xuống vai, để lộ hai cánh tay trần trinh nữ tròn trịa và thanh nhã tuyệt vời.

Và nàng buồn rầu nói:

- Các anh trai em giận em, bắt em ra đây trông vườn nho, và chàng xem, em bị mặt trời thiêu đen như thế này đây!

- Ồ không, mặt trời chỉ làm nàng thêm xinh đẹp hơn, hỡi người thiếu nữ kiều lệ nhất trên đời! Kìa miệng nàng cười, hai hàm răng nàng như cặp chiên non sinh đôi trắng muốt vừa tắm chải xong, không một chút tì nhơ. Đôi má nàng như hai nửa quả lựu dưới mái tóc quăn dầy. Cặp môi nàng đỏ thắm - được nhìn chúng biết bao khoái lạc... Còn tóc nàng... Nàng có biết mái tóc nàng giống gì không? Nàng đã bao giờ thấy vào các buổi chiều đàn cừu từ dãy núi Gilead xuống chưa? Chúng chen chúc kín núi từ trên đỉnh đến tận chân đồi, trong ánh hoàng hôn, lông nhuốm đầy bụi, trông chúng cũng vàng rực và cũng gợn giống hệt như mái tóc nàng. Đôi mắt nàng sâu thẳm, như hai đáy hồ Hesbon ngoài cửa ô Batrabbima. Ôi, nàng xinh đẹp biết bao! Cổ nàng thẳng và thanh nhã như ngọn tháp David.

- Như ngọn tháp David! - Cô gái ngây ngất nhắc lại.

- Đúng, đúng thế, hỡi người thiếu nữ đẹp nhất trần gian! Một ngàn chiếc khiên treo trên tháp David, và tất cả đều là khiên của những anh hùng chiến bại. Và đây, ta treo chiếc khiên của ta lên ngọn tháp nàng.

- Ô, chàng hãy nói, hãy nói nữa đi...

- Và khi nghe tiếng ta gọi nàng quay lại, một cơn gió mạnh nổi lên, ta trông thấy dưới lần áo bộ ngực nàng, và ta nghĩ: đó là hai con mang nhỏ thả chăn giữa đám hoa huệ trắng. Vóc hình nàng giống như cây cọ thẳng, và cặp vú nàng hệt hai chùm nho mọng.

Cô gái kêu thốt lên một tiếng yếu ớt, đưa hai bàn tay lên ôm má, khép đôi cùi tay lại che ngực, và nàng đỏ mặt, đến nỗi cả cổ và tai nàng cũng nhuộm màu huyết dụ.

- Ta cũng thấy cặp đùi nàng, chúng như hai chiếc bình quý được chuốt gọt bởi bàn tay của một nghệ nhân tuyệt kĩ. Hãy bỏ tay xuống đi, ôi thiếu nữ. Hãy cho ta được trông thấy gương mặt nàng.

Cô gái ngoan ngoãn buông tay xuống. Một luồng quang ba vàng óng tuôn ra từ đôi mắt của vua Solomon khiến nàng ngây ngất đê mê, đầu óc nàng quay cuồng, một cơn run rẩy ngọt ngào và ấm áp chảy trùm khắp người nàng.

- Chàng hãy nói cho em biết, chàng là ai? - Cô gái sững sờ hỏi. - Chưa bao giờ em thấy một người như chàng.

- Ta là người chăn cừu, ôi người đẹp của ta. Ta chăn coi những đàn cừu trắng trên núi cao, nơi bãi cỏ xanh mọc đầy những bông thủy tiên. Nàng có đi đến bãi chăn của ta với ta không?

Nhưng cô gái khe khẽ lắc đầu:

- Chẳng lẽ chàng nghĩ em sẽ tin lời chàng ư? Khuôn mặt chàng không bị gió gội, nắng thiêu, và hai bàn tay chàng trắng mịn. Tấm áo choàng chàng đang mặc rất quý, chỉ một chiếc khuy móc trên đó cũng đã đáng giá bằng toàn bộ tiền tô một năm của khu vườn nho này mà các anh trai của em phải nộp cho Adonnramu người thu thuế của nhà vua. Chàng đến đây từ phía bên kia bức tường... Có phải chàng là một trong những người gần gũi của nhà vua? Hình như đã có lần em trông thấy chàng trong ngày đại lễ, thậm chí em còn nhớ em đã chạy theo xe chàng...

- Nàng đã đoán đúng, ôi thiếu nữ. Thật khó mà giấu được nàng. Quả vậy, nàng lang thang cạnh đàn cừu chăn thả để làm gì kia chứ? Đúng, ta là một người trong đoàn tùy giá của nhà vua, ta là quan đầu bếp chính trong cung. Và nàng đã trông thấy ta khi ta đi trên cỗ xe Amminadab[16] trong ngày lễ Vượt qua[17]. Nhưng sao nàng lại đứng cách xa ta thế? Hãy lại gần đây, hỡi em gái của ta! Hãy ngồi lên tảng đá của bức tường này và kể cho ta nghe một điều gì đó. Hãy nói cho ta biết tên nàng là gì?

- Tên em là Sulamif, - nàng đáp.

- Ôi, Sulamif, tại sao các anh nàng lại giận nàng?

- Nói về chuyện đó em xấu hổ lắm. Các anh em trao cho em tiền bán rượu vang và sai em vào thành phố mua bánh mì cùng phó mát dê. Thế mà em...

- Nàng đã đánh mất tiền sao?

- Không, còn tồi tệ hơn thế...

Nàng cúi đầu xuống thấp và thì thầm:

- Ngoài bánh mì và phó mát, em còn mua cho mình một chút, chỉ một chút xíu thôi, dầu hoa hồng của những người Ai Cập trong thành cổ.

- Và nàng giấu các anh nàng việc đó?

Cô gái thì thầm khẽ như gió thoảng:

- Vâng...

- Mùi dầu hoa hồng thơm đến vậy.

Nhà vua âu yếm vuốt ve bàn tay cứng nhám và nhỏ nhắn của nàng:

- Một mình nàng làm trong vườn nho chắc phải là buồn lắm?

- Ồ không. Em làm việc và em hát... Trưa mọi người mang bữa đến cho em ăn, còn chiều thì một anh trai đến thay em. Đôi khi em tìm đào củ nhân sâm giống như những con người bé tí xíu... Các lái buôn người Chaldea mua chúng. Nghe nói là để họ chế thuốc ngủ... Chàng nói đi, có phải quả nhân sâm giúp người ta trong tình yêu không ạ?

- Không phải đâu, Sulamif, giúp tình yêu chỉ có thể là tình yêu thôi. Nàng nói ta nghe, nàng còn bố mẹ không?

- Em chỉ còn mẹ thôi. Bố em đã mất hai năm về trước. Các anh của em đều là khác mẹ, cùng mẹ chỉ có em và em gái của em thôi.

- Thế em gái của nàng có xinh đẹp như nàng không?

- Em gái em còn bé. Nó chỉ mới vừa chín tuổi.

Nhà vua cười, khẽ khàng ôm lấy ngang lưng Sulamif, kéo nàng lại gần và nói vào tai nàng:

- Chín tuổi. Nghĩa là em gái nàng chưa có bộ ngực như của nàng phải không? Ôi bộ ngực kiêu hãnh, bộ ngực cháy bỏng đến nhường kia!

Sulamif im lặng không nói nên lời, cả người nóng bừng vì thẹn thùng và hạnh phúc. Cặp mắt nàng vụt sáng lên long lanh, rồi lịm tắt, mờ đi trong nụ cười ngây ngất. Dưới bàn tay mình, nhà vua nghe nhịp trái tim nàng đập dồn, rạo rực.

- Hơi ấm áo nàng tỏa ra thơm hơn mùi trầm hương, nồng hơn mùi hiệt thảo, - nhà vua nói, nồng nàn kề đôi môi cháy bỏng vào sát tai nàng. - Và khi nàng thở, ta nghe mùi thơm từ mũi nàng tỏa ra như hương táo ngọt đầu mùa. Ôi em gái của ta, người yêu dấu của ta, nàng đã cầm tù trái tim ta bằng một ánh nhìn của đôi mắt nàng, bằng một chuỗi ngọc trên làn cổ nàng.

- Ôi, chàng đừng nhìn em! - Sulamif khẩn nài. - Cặp mắt chàng khiến em nôn nao quá.

Nhưng tự mình Sulamif ngả người ra phía sau và đặt mái đầu của mình lên ngực Solomon. Cặp môi nàng đỏ mọng nở ra hé lộ hàm răng ngọc trắng bóng, hàng mi nàng run rẩy trong một niềm khao khát nhức nhối dày vò. Solomon đắm đuối gắn chiếc hôn lên khóe miệng mời gọi của nàng. Nhà vua cảm thấy ngọn lửa bỏng nơi cặp môi nàng, cảm thấy vị trơn mát của hai hàm răng nàng, vị ẩm ướt ngòn ngọt của lưỡi nàng, và toàn thân ngài cháy bùng lên một niềm khao khát không nén nổi mà trước đấy trong đời nhà vua chưa từng bao giờ biết đến.

Cái hôn kéo dài một rồi hai phút.

- Chàng làm gì với em thế! - Sulamif yếu ớt cất tiếng hỏi, đôi mắt từ từ nhắm lại. - Chàng làm gì với em thế này!

Vua Solomon đắm đuối thì thầm ngay bên cạnh miệng nàng:

- Ôi, mật ngọt trào ra nơi miệng nàng, hỡi người yêu của ta, ôi mật ngọt và sữa thơm nằm dưới lưỡi nàng... Ô, hãy mau đến đây với ta. Ở đây, sau bức tường kín đáo và mát mẻ. Sẽ không có ai trông thấy chúng mình. Ở đây có thảm cỏ xanh mềm dưới bóng những cây bá hương râm mát.

- Ôi không, không, hãy buông em ra. Em không muốn, em không thể.

- Sulamif... nàng muốn, nàng muốn mà... Ôi em gái của ta, người yêu của ta, hãy đến đây với ta!

Có tiếng bước chân của ai đó vang lên trên con đường phía dưới, cạnh bức tường bao quanh vườn nho của nhà vua, nhưng Solomon vẫn giữ lấy bàn tay của cô gái đang hoảng hốt.

- Nàng nói mau đi, nhà nàng ở đâu? Đêm nay ta sẽ đến với nàng, - nhà vua hỏi nhanh.

- Không, không, không... em không nói với chàng điều đó đâu. Buông em ra đi, em không nói cho chàng biết đâu.

- Ta sẽ không để cho nàng đi, Sulamif ạ, nếu như nàng chưa nói... Ta muốn nàng!

- Thôi được rồi, em sẽ nói... Nhưng trước tiên chàng hãy hứa với em là chàng sẽ không đến đêm nay... Và chàng cũng không đến vào đêm mai... Và cả đêm tiếp đó nữa... Ôi, hoàng đế của em! Em van chàng bằng những con nai rừng và những con hươu đồng nội, xin chàng khoan động đến người yêu của chàng khi em còn chưa muốn!

- Được, ta xin hứa với nàng điều đó... Nhà của nàng ở đâu, Sulamif?

- Nếu chàng đi vào thành phố qua suối Kidron bằng chiếc cầu ở phía trên Syloam, chàng sẽ nhìn thấy nhà em bên bờ suối. Ở đó không có nhà ai khác.

- Thế cửa sổ của nàng ở đâu, Sulamif?

- Chàng biết điều đó để làm gì, hỡi người yêu của em? Ôi, chàng đừng nhìn em như thế. Ánh mắt của chàng làm em bối rối... Đừng hôn em... Đừng hôn em... Ôi người yêu của em! Hãy hôn em nữa đi...

- Cửa sổ của nàng ở đâu, hỡi bạn tình duy nhất của ta?

- Cửa sổ của em ở hướng Nam. Ôi, em không nên nói cho chàng biết điều đó... Cái ô cửa sổ nhỏ, cao có chấn song...

- Và chấn song đó phải mở từ bên trong?

- Không, nó không mở được. Nhưng phía trong góc tường có cánh cửa lớn. Nó dẫn thẳng vào phòng ngủ của em với em gái em. Nhưng chàng đã hứa với em rồi!... Em gái của em ngủ tỉnh lắm. Ôi, chàng đẹp tuyệt vời, hỡi tình lang của em. Chàng đã hứa với em rồi mà, có phải thế không chàng?

Vua Solomon âu yếm vuốt ve mái tóc và hai má nàng:

- Ta sẽ đến với nàng đêm nay. - Ngài quả quyết nói. - Ta sẽ đến vào lúc nửa đêm. Ta muốn điều đó. Mọi việc như thế, sẽ đúng như thế. Ta muốn điều đó mà.

- Ôi, chàng ơi!

- Không. Nàng sẽ đợi ta. Chỉ có điều nàng đừng sợ và hãy tin ta. Ta sẽ không làm cho nàng phải khổ đâu. Ta sẽ mang lại cho nàng niềm vui mà ở bên nó tất cả mọi thứ trên đời đều trở nên vô nghĩa. Bây giờ tạm chia tay nhé. Ta đã nghe thấy có tiếng người tìm ta.

- Tạm biệt, ôi tình quân của em... Ồ không, chàng khoan đi. Chàng hãy nói cho em nghe tên chàng, em hãy còn chưa kịp biết tên chàng.

Nhà vua cụp mi mắt xuống trong một thoáng dường như phân vân, nhưng lại ngay tức khắc ngẩng lên nhìn:

- Ta có cùng tên với nhà vua. Tên ta là Solomon. Tạm biệt. Ta yêu nàng.

Chú thích:

[14] Thần Sebac (hoặc Sebec hay Sobec): Thủy thần sông Nil của người Ai Cập, được thờ dưới dạng cá sấu hay mình người đầu cá sấu, về sau hòa nhập với thần Ra (thần Mặt trời) và thần Amon (thần Mùa màng), trở thành vị thần đứng đầu của Ai Cập.