← Quay lại trang sách

Chương 6

Tần Tang không biết lần này người kia đi, đến lúc đó sẽ có chuyện gì xảy ra với anh(Tần Tang lo cho Phan Kiện Trì). Trong lòng không khỏi cảm thấy rối loạn, ngước mắt lên, nhìn anh đang đứng ở phía sau, nhưng anh lại nhẹ nhàng ra hiệu lắc đầu với cô. Trong lòng cô lúc này là một cảm giác bi thương, nước mắt cũng  tự nhiên trào ra, đành vội vàng làm bộ dạng ho khan một cái, quay sang Cao Thiệu Hiên miễn cưỡng cười: “Cao thiếu gia cực khổ rồi, vừa rồi nông phu trong núi có đưa đến một ít đồ tươi sống, tuy trong núi cũng không phải đồ ngon gì, nên nếu như Cao thiếu gia không ngại, hay là cứ ở đây dùng cơm đi đã. Nếu không để cho Lan Pha biết chuyện nhất định trách tôi không chu toàn”.

Tần Tang liền gọi: “Má Hàn”.

Cô đứng dậy đi phân phó người hầu, đi qua đi lai trước ghế sa lon, tuy rằng cô đang đi giày cao gót, thế nhưng dẫm lên trên thảm, lại mềm mại  không có lấy một tiếng động. Hình như chỉ trong nháy mắt, đã đi tới trước mặt. Có một loại xa xa nhàn nhạt hương khí, phảng phất theo hướng người đi mà âm thầm tới, rồi lại nhạt nhạt dần đi. Cao Thiệu Hiên trong lòng không nói nên lời buồn không có lí do, nhìn đến Phan Kiện Trì, mong anh không nhìn ra được đầu mối gì. May là Phan Kiện Trì cũng đang thất thần, mắt đang nhìn lên bình hoa trên bàn trà.

Hai người bọn họ lặng lẽ ngồi ở một chỗ cùng lắm chỉ trong chốc lát, Tần Tang đã quay trở lại. Cô trấn định một chút, ngay cả nụ cười cũng tự nhiên hơn rất nhiều, hướng Cao Thiệu Hiên nói: “Nghe nói Cao thiếu gia từng đi du học ở bên ngoại quốc. Không biết đấy là quốc gia nào?”

“Nước Mĩ”

“Nước Mĩ về âm nhạc và mỹ thuật tạo hình đều vô cùng tốt” Tần Tang nói: “Nghe nói phong cảnh cũng rất tốt.”

Cao Thiệu Hiên tranh thủ hỏi: “Phu nhân vì sao không thử xuất ngoại một chuyến, cho dù là đi chơi cũng cực kì thú vị”

Tần Tang nói: “Phụ mẫu đều ở đây, cũng không dám đi xa…  Dù sao họ cũng đều là người lớn tuổi cả rồi..”

Nói đến đây cô có chút khó chịu, nhưng vẫn cười cười: “Chúng tôi đều là những người tương đối cổ hủ, chỉ sợ đã để Cao thiếu gia chê cười rồi”.

Cao Thiệu Hiên nói: “Thiếu phu nhân chỉ sợ so với Thiệu Hiên còn trẻ hơn rất nhiều, tại sao lại tự nói mình cổ hủ được chứ?”

Cứ như vậy rảnh rỗi nói chuyện với nhau, chẳng được bao lâu, má Hàn đi tới thông báo, nói nhà bếp đã chuẩn bị thỏa đáng. Vì vậy Tần Tang liền mời Cao Thiệu Hiên xuống nhà ăn. Cô vốn là chủ nhân, nên rất khách khí: “Mời Cao thiếu gia, mời Phan tiên sinh…”

Cao Thiệu Hiên liền đứng đậy đi xuống phòng ăn, Phan Kiện Trì đi phía sau cậu, cố ý đi chậm lại. Quả nhiên Tần Tang im lặng không lên tiếng, người xen vào giữa, đột nhiên đem cái gì nhét vào tay anh. Sau đó đi thẳng xuống nhà ăn.

Cao Thiệu Hiên thấy cô nói chuyện với mình rất khách khí, giống y như bà chủ lớn, trong lòng không biết tại sao khó chịu không nên lời. Liền cười nhạt nói: “Đã sớm nghe đầu bếp ở chỗ công tử gia đặc biệt ngon, hôm nay quả nhiên được khai mở nhãn giới”.

Bữa cơm này ba người ăn mà chả có vị gì, cũng may là rất nhanh đã ăn xong bữa ăn, đầu bếp Tây Âu còn mang cà phê lên. Cao Thiệu Hiên thấy Tần Tang dường như vẻ mệt mỏi, vì vậy liền dẫn Phan Kiện Trì cáo từ. Tần Tang nói: “Chờ Lan Pha quay về, tôi sẽ nói cho anh ấy biếthi người tới thăm, bảo anh ấy bao giờ đến quý phủ thăm hỏi”.

Cao Thiệu Hiên luôn miệng nói: “Không dám”.

Tần Tang cũng không khách sáo, tiễn đi một đoạn rồi đi vào bên trong.

Cô lên lầu về phòng của mình, nhưng mà tâm thần rối bời. Nằm phục ở trên giường, cảm thấy rất hỗn loạn. Mơ mơ màng màng nhớ lại tới lúc còn ở trường, có gốc cây ngô đồng lớn, có một nhà lầu cũ thấp thoáng phong cách Tây Âu. Bóng cây sâu thẳm âm u, từng phiến từng phiến lá cây ngô đồng như lòng bàn tay nhỏ, tinh tế dày đặc che đi ánh nắng mặt trời. Ánh dương tinh tế xuyên qua kẽ lá rơi xuống, ánh mắt Lịch Vọng Bình* cũng trơn bóng sáng sủa, giống như được ánh mặt trời chiếu sáng. Anh nắm tay cô, nói khẽ với cô: “Tần Tang đi với anh. Chúng ta cùng nhau đi ra nước ngoài”.

*Thật ra thì mình search hán việt  thấy Phan Kiện Trì tên thật có 3 cái họ lận là Lệ, Li, Lịch(细)  (mình lấy Lịch vì chap 1 mình đã lỡ dịch như thế rồi)

Cô lại một mực lắc đầu, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống. Cô khóc, khóc cho đến tận khi tỉnh lại, thì ra tất cả lại chỉ là một giấc mộng Nam Kha**, thế nhưng đã khóc  đến ướt cả một phần gối. Cô chậm rãi ngồi dậy, hóa ra trời đã tối rồi, bên ngoài vang lên âm thanh xào xạc, dường như trời đang mưa.

**Giấc mộ Nam Kha có nghĩa sự phú quý vinh hoa chẳng khác nào một giấc mộng. Điển tích này xuất phát từ sách “Nam Kha ký thuật” của Lý Công Tá đời Đường. Trong sách có kể truyện Thuần Vu Phần nằm mộng thấy mình đi lạc vào một nước tên là Hòe An, được vua Hòe An cho vào bái yết rồi gả con gái, cho làm phò mã và đưa ra quận Nam Kha làm quan Thái thú, cai trị cả một vùng rộng lớn, vinh hoa phú quý tột bậc. Khi tỉnh dậy, Thuần thấy mình nằm dưới gốc cây hòe có một chỉ về phía nam, bị một đàn kiến bu quanh. (Trung Quốc)

Thuần nhớ lại giấc mộng của mình, so sánh với thực tế chung quanh, thấy rằng: Cây Hòe là nước Hòe An, cành cây phía nam là đất Nam Kha. Từ điển tích này, người ta rút ra các thành ngữ: Giấc Nam Kha, Mộng Nam Kha, Giấc Hòe, để chỉ những gì tốt đẹp của cuộc đời thường ngắn ngủi, công danh phú quý như giấc chiêm bao.

Cô đứng dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên là trời đang mưa. Từng hạt mưa tỉ mỉ đem hoàng hôn từng điểm từng điểm một đan vào trong màn đêm, bốn phía đều là mưa mù mịt, rơi xuống bụi chuối tây trên cây ở lầu dưới, lộp bộp bịch bịch rung động, ngược lại lại mang đến cảm giác mát mẻ. Gió trên núi vốn là rất lớn, lúc này lại chẳng thấy đâu nữa, chỉ có mưa trắng xóa, đem cả ngọn núi xa xa, những cái cây gần bên, tất cả đều bao phủ lại, xa xa gần gần chỉ còn lại một mảng mưa thê lương.

Cô bất giác cả người rét run, đang định đóng chốt cửa sổ lại, thì thấy đèn ô tô lóe sáng, chiếu sáng trong màn mưa sáng như lưỡng đám tuyết (hai cụm tuyết),giống như vô số bướm trắng bay trên cột đèn, cuồn cuộn thành một đoàn một đoàn, bay lượn lung tung, hai luồng ánh sáng này đi qua góc khuất của cửa sổ rồi biến mất, âm thanh từ động cơ ô tô giảm dần từ xa đến gần, cô phục hồi lại tinh thần, đã trễ thế này rồi không thể nào có ai tới đây được, nhất định là Dịch Liên Khải đã về.

Cô luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng nói: “Anh chớ vào, tôi đang tắm.”

Ngày đó ở trên đình nghỉ mát, Dịch Liên Khải cùng cô hung hãn cãi vã một trận.Bất quá Tần Tang từ lúc kết hôn đến giờ luôn biết rằng anh là kiểu không nóng, không lạnh như vậy ( là lúc dịu dàng, lúc tệ bạc). Cho nên bất luận ầm ĩ cũng được, cãi vã cũng được, cô không hề để ý đến anh. Tuy anh đúng là rất tức giận với cô, mặc dù trong lòng cũng không tình nguyện, nhưng vẫn nói Cao Thiệu Hiên đem Phan Kiện Trì thả ra. Anh cho rằng chuyện này đúng là làm mất hết cả mặt mũi của anh, nên vì thế ở trước mặt Tần Tang cũng không hề đề cập đến. Hôm nay về đây cũng là bởi vì trời mưa, trong núi chả có nơi nào để đi. Không ngờ vừa trở về, đã nghe má Hàn nói cho anh biết Tần Tang đang khó chịu trong người, ngủ nửa ngày vẫn chưa dậy, cơm tối cũng không có ăn. Anh vốn không định để ý tới, ai ngờ đi lên lầu lại thấy đèn phòng Tần Tang lại sáng, bất giác đi vào. Vào lại không thấy người đâu, vì vậy mới gọi cô một tiếng, không ngờ Tần Tang lại đáp lại một câu như vậy. Anh đầu tiên là ngẩn người ra, nghe tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm, có hơi nước nhàn nhạt bốc hơi lên, từ khe cửa tràn ra ngoài, có một mùi hương  yếu ớt, chả biết từ đâu mà tới, lượn lờ ập tới, không tránh được có cảm giác nhu mì, ướt át, làm cho người khác tim đập thình thịch.

“Không được!”

Tắm thôi mà cũng đã mất gần hai giờ, Tần Tang vốn lo rằng Dịch Liên Khải nhìn ra được sơ hở gì từ mình, nhưng kết quả hai người cứ dây dưa qua lại, anh ở bên cạnh cũng chả nói gì, tắm xong cứ thế đi ra chỗ giường mà đổ xuống, ngủ ngay lập tức. Tần Tang mở to mắt, không buồn ngủ chút nào, tay Dịch Liên Khải để ngang ở bên hông cô, nặng trịch làm người ta hít thở không thông. Vốn cô đã đẩy tay của anh ra, thế nhưng trong chốc lát, anh trở mình, lại lần nữa đưa cánh tay tới.

Tần Tang nhớ tới rất lâu về trước, thời gian lúc còn tân hôn. Cô buổi tối hay nằm mơ thấy ác mộng, lúc ấy cô và Dịch Liên Khải đều tương kính như tân ( tôn trọng lẫn nhau), có đôi lúc cô từ trong mộng khóc tỉnh lại, anh lúc nào cũng hỏi cô, cô cũng chỉ nói là nhớ mẫu thân, anh luôn ngồi dậy lấy cho cô môt chén trà nóng, để cho cô định thần ngủ tiếp. Thế nhưng qua mấy tháng sau, Dịch Liên Khải có mới nới cũ đã lộ ra nguyên hình, đối với cô càng ngày càng quái tính (như đã nói ở trên lúc lạnh lúc nóng), mà cô lại chẳng kiên nhẫn và dễ khoan dung như vậy, nên rốt cuộc đến một ngày cũng chẳng chịu nổi nhau nữa.

Nhẫn nhịn tuy cũng đã đi đến giới hạn, nhưng ai ngờ vẫn có thể kéo dài được đến hai năm trời, chỉ là không ngờ kiếp này vẫn còn có thể gặp được Lịch Vọng Bình, lưng cô có một tầng mồ hôi lạnh, Đặng Dục Lâm rõ ràng cái gì cũng biết, vậy mà lại thoái thác mình đi cứu Phan Kiện Trì. Đặng Dục Lâm cũng biết rất rõ Phan Kiện Trì chính là Lịch Vọng Bình. Thế nhưng vì sao lại không nói rõ cho mình biết? Lẽ nào sợ mình thấy chết không cứu sao? Hay là còn có ý đồ khác?

Cô càng nghĩ càng thấy sợ, trong lòng dường như có một luồng khí lạnh tuyệt vọng. Giống như mình dã bước chân vào một cạm bẫy tầng tầng lớp lớp nào đó, bốn phương tám hướng đều là thập diện mai phục đang chờ cô. Cô tự an ủi lòng mình, Lịch Vọng Bình chắc chắn sẽ rời đi, anh nhất định sẽ thấy lời nhắn của mình, chính mình đã đưa tờ giấy kia cho anh. Nếu như anh thật sự là ở trong đảng Cách mạng, chẳng lẽ còn ngu ngốc hồ đồ ở đây chờ chết sao? Chỉ cần anh chạy thoát được, như vậy việc còn lại mình có thể ứng phó được.

Lỡ như thật sự không ứng phó được thì cùng lắm là chết mà thôi. Sống như vậy, chết có gì đáng sợ sao?

Trong lòng cô âm thầm truyền cho mình chút dũng khí, từ từ tính toán, nếu như ngày mai Dịch Liên Khải hỏi tới, mình phải trả lời như thế nào đây. Người cô nhờ anh cứu, Phan Kiện Trì vừa mới ra tù đã mất tích, nói không chừng anh sẽ càng nảy sinh nghi ngờ. May mà không có chứng cứ, chỉ cần cô cắn chặt miệng không khai, Dịch Liên Khải cuối cùng cũng không đến mức coi cô là đồng phạm mà đưa đi thẩm tra.

Cô một bên nghĩ như vậy, một bên từ từ chìm vào giấc ngủ.

Cô giật mình, chỉ sợ anh đã nghi ngờ, có khi lại đang bày ra mưu kế gì đó, làm cho mình vạn kiếp bất phục ( dễ thương quá đi  ). Mắt mở to trừng trừng nhìn anh đang bước tới. Bên ngoài ánh sáng rực rỡ, cả người anh lại ngược với chiều của ánh sáng, nhìn không ra trên mặt đang có biểu cảm gì, chỉ thấy anh từng bước tiến tới gần, giọng nói hiếm khi ôn hòa như vậy, hỏi: “ Sao không ngủ thêm một chút nữa?”

Tần Tang theo bản năng ngước nhìn nét mặt của anh: “Anh đang gọi điện thoại với ai vậy?”

Tần Tang quay mặt đi: “Không có gì”

“Tôi thấy không khỏe, không muốn đi ra ngoài”.

Tần Tang trong lòng giận dữ, giữ chăn không chịu buông ra, hai người đang kéo co qua lại, tự dưng nghe được bên ngoài có tiếng của Tống phó quan nhẹ nhàng gõ cửa, kêu lên hai tiếng: Công tử gia”

Tống phó quan nghe được tiếng của anh, giật mình, nơm nớp lo sợ đáp: “Thưa … công tử nhà Cao đốc quân tới …”

Dịch Liên Khải nghe là Cao Thiệu Hiên, đành kiềm nén lửa giận đứng dậy rửa mặt, sau đó thay y phục đi xuống lầu gặp khách. Tần Tang trong lòng lo lắng, vì vậy một lát sau, cũng lặng lẽ xuống lầu. Vừa đi xuống cầu thang, xa xa đã chợt nghe thấy tiếng cười, tiếng cười kia lại là từ đại sảnh truyền tới. Tần Tang vốn đi một đôi giày sa tanh, bước lên thảm, không gây ra một tiếng động nào, đi thẳng đến phòng  thiên thính **

** Đây là phòng thiên thính.

Căn phòng thính thiên này được bố trí giống như gian hút thuốc, do vậy nên Dịch Liên Khải mới mời Cao Thiệu Hiên đến đây  hút xì gà, Tần Tang từ sườn bên mở phiến lý liếc mắt một cái, chỉ thấy khói thuốc khắp nơi, Dịch Liên Khải cùng Cao Thiệu Hiên ngồi ở một bên sô pha, đang cùng nhau nói chuyện, mà người ngồi một mình bên kia ghế sô pha, chính là kẻ đang dùng tên giả Phan Kiện Trì – Lịch Vọng Bình.