← Quay lại trang sách

Chương 10

Tần Tang thở dài, nói: “Nhị ca, nhị ca cũng biết Lan Pha đối xử với muội như thế nào rồi đấy, muội cũng không dám trông mong gì anh ta sẽ nhớ đến tình nghĩa phu thê. Chuyện ngày hôm nay đều là do muội sai, là muội tự ý hành động không biết suy nghĩ, đây là chủ ý của một mình muội, cũng là muội buộc dì Tư đi theo muội, dì Tư không thể không làm theo, xin nhị ca đừng nên giận chó đánh mèo với người khác. Tứ muội muội thật sự là bị bệnh thật, muội biết nhị ca sẽ không bỏ mặc sống chết của người khác đâu, hơn nữa còn là người một nhà của mình nữa, hi vọng nhị ca cấp cho tứ muội một bác sĩ thật tốt để xem qua bệnh. Tứ muội dù sao cũng là nữ nhi duy nhất trong nhà, con bé còn rất nhỏ, nhị ca hãy thương tình cho con bé, dù sao con bé cũng là muội muội ruột của nhị ca.”

Tần Tang nghe anh ta nói những lời này với mình, trong lòng không khỏi lo lắng, đêm qua những lời cô nói bất quá chỉ là để kích tướng mà thôi, lúc này lại thấy anh ta cười mỉm nhìn mình, cũng không giống như đang tức giận, vì vậy thản nhiên cười: “Nhị ca vốn là đại nhân đại lượng, sẽ không đi chấp nhặt loại nữ nhân chỉ biết quanh quẩn trong nhà như muội chứ.”

Tần Tang nói: “Muội có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là loại ngoài mạnh trong yếu mà thôi, còn làm cho nhị ca tức giận nữa. Huống chi thuộc hạ của nhị ca dùng hơn hai mươi khẩu súng chĩa thẳng về phía muội, muội nếu như dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ gì, lập tức sẽ bị bắn thành tổ óc vò vẽ ngay, nói thật ra, muội trong lòng đang rất sợ.”

Tần Tang phát cáu, nhưng lại cười nói: “Nhị ca lại quá khen rồi, nếu trong lòng muội không bị dọa cho sợ đến như vậy, thì muội tuyệt đối không dám ra cái hạ sách này đâu. Nói thật nhị ca đây mới là anh hùng thực sự, đứng ở đây súng để ở trước, quả thật muội nói cả nửa ngày cũng không nói hết vẻ phi phàm của nhị ca.”

Tần Tang không biết anh ta đang có ý định gì, trong lòng nghi ngờ không thôi, nhưng bản thân mình đã bị giữ lại ở đây, cũng giống như con cá nằm trên thớt vậy, chỉ đành binh lai tương đang, thủy lai thổ yểm (binh tới tướng đánh, nước tới đất ngăn)vậy. Cô ung dung thong thả nói: “Vậy xin đa tạ nhị ca trước.”

Tôn tiên sinh được tháo dây trói ra, tay chân mỏi rã rời, lại được cảnh vệ của Dịch Liên Thận đỡ đứng lên, trông ông giống như muốn khóc đến nơi rồi, không biết khi nghe những lời vừa nãy có phấn chấn nổi hay không nữa. Dịch Liên Thận nho nhã lễ độ, sai người mang mực đem tới, mời ông viết đơn thuốc cho Hiểu Dung, rồi sai người đưa Tôn đại phu đến hậu viện an bài chỗ nghỉ ngơi. Tần Tang lúc bấy giờ mới hiểu được câu đã vào không thể ra ở phủ này, ngay cả là đại phu có đi vào đi chăng nữa thì cũng không thể đi ra ngoài được.

Chờ tới khi Tôn đại phu vừa đi, Dịch Liên Thận liền sai người đem tên lính bị trói kia đưa ra ngoài, tạt một thùng nước giếng vào người hắn, lính hộ vệ kia chậm rãi tỉnh dậy, thấy mình bị trói thật chặt nằm dưới đất, không kịp để hắn nói nhiều lời “bang bang” đem người lính hộ vệ kia bắn chết.

Cả phòng nữ quyến đều bị dọa cho một trận, đại thiếu phu nhân không dám nhìn, tứ di nương tuy không khóc nhưng cả người đều run rẩy, mấy vị di nương khác thì sợ đến mặt xám như tro, chỉ có Tần Tang tay nắm chặt lại, nhìn máu tươi chảy ở miếng gạch vuông trên mặt đất, từ từ chảy tới chân cô, cô vẫn không nhúc nhích, tựa như cũng bị dọa cho sợ đến choáng váng rồi.

Trong phòng lặng im như tờ, mọi người đều im như tượng đá. Anh ta đã đi một lúc lâu rồi, nhưng đại thiếu phu nhân vẫn không tài nào nhịn được, chạy đến góc bên cạnh, “ọe” ói ra mội tiếng, tứ di nương toàn thân mềm nhũn, miệng sủi bọt mép ngồi phịch xuống, lục di nương có kéo như thế nào cũng không dậy nổi, cứ tựa như đống bùn nhão ở dưới đất vậy, họ không còn dũng khí để trốn thoát lần nữa. Hơn nữa, sau chuyện này Dịch Liên Thận chắc chắn sẽ tăng cường phòng vệ bên ngoài, nên họ hoàn toàn không có khả năng bỏ trốn được nữa rồi.

Cô lại nghĩ đến lúc buổi trưa đến chỗ anh ta tẩy trần, nhất định đây là một bữa Hồng Môn Yến* rồi. Có lẽ bữa thiết đãi này là bữa cơm cuối cùng của cô chăng, ai mà biết được đấy? Anh ta ở trước mặt nữ quyến đem tên hộ vệ kia giết chết, cho dù xem như là giết gà dọa khỉ đi chăng nữa cô cũng chả sợ, cô dù gì cũng đã thấy nhiều người chết nhiều lần rồi, lần trước là Tống phó quan, lần này lại là vừa nãy, cô hiện tại không sợ gì cả, tuy cô chỉ có một mình ở nơi đây, cô nhớ Đặng Dục Lâm trước đây từng nói cô nhu nhược, nhưng cô ấy căn bản không biết rằng mình luôn nhu nhược như vậy bởi vì mình luôn nghĩ cho cha mẹ, cũng là vì nghĩ cho Lịch Vọng Bình, cô luôn vì người khác mà lo nghĩ,nhưng bây giờ cô chỉ có hai bàn tay trắng, lại càng không sợ gì hết, vì cô chỉ có một mình thôi.

* Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm

*Thủy tạ là nhà trên hồ

** hoa kim quế

*Việc lên ngôi của ông rất nổi tiếng qua “Huyền Vũ môn chi biến”, ông đã khiến hai người anh em của mình là Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát bị giết chết tại cửa Huyền Vũ, Trường An

Huyền Vũ môn chi biếnlà sự kiện tranh giành quyền lực diễn ra vào ngày 2 tháng 7 năm 626 khi Tần vương Lý Thế Dân, một người con trai của Đường Cao Tổ (vị hoàng đế sáng lập nhà Đường), trong cuộc đua giành ngôi vị với anh mình là Thái tử Lý Kiến Thành đã tổ chức một cuộc phục kích trước cửa Huyền Vũ, trên con đường tới cung của Đường Cao Tổ, giết chết Lý Kiến Thành cùng em là Tề vương Lý Nguyên Cát. Sau khi biết chuyện, Đường Cao Tổ đã truyền ngôi cho Lý Thế Dân, tức Đường Thái Tông, còn mình làm Thái thượng hoàng cho đến hết đời.

**Ung Chínhtên húy là Dận Chân ai xem Bộ Bộ Kinh Tâm thì đây là Tứ a ca nên biết tại sao Tần Tang lại nói thế rồi nhé. (còn không biết thì nên xem, không lên wiki vì dài lắm) nhưng theo “Đại giác nghĩa mê lục” có tố cáo Ung Chính là kẻ “mưu phụ”, “ép mẫu”, “giết huynh”, “sát đệ”, “tham tài”, “hám sát”, “hoang dâm”, “ưa nịnh”, “xu nịnh”. Nhưng bộ “Đại giác nghĩa mê lục” này được ghép từ một bộ khác do Tằng Tĩnh viết về tội trạng của Ung Chính, nên đoạn kia cũng vậy, cả quyển này không hẳn là chỉ viết về tội của ông.

Tần Tang chậm rãi nói: “Phụ thân đại nhân vốn rất yêu thương nhị ca mà, sớm muộn gì cũng có một ngày, phụ thân đại nhân sẽ đưa hết quyền hành giao cho nhị ca thôi, nhị ca cần gì phải nóng vội như vậy chứ, ngược lại lại khiến người ta có chuyện để nói về nhị ca.”

Tần Tang nói: “Anh ta vốn quen sống phóng túng rồi, chuyện quân chính đại sự cứ nói đến là anh ta lại đau đầu, tuyệt nhiên sẽ không đi tranh cái gì đó với nhị ca được. Huống hồ nhiều năm như vậy, nhị ca suy cho cùng vẫn là cánh tay phải của phụ thân, phụ thân hà cớ gì mà lại vì anh ta mà đi xem thường nhị ca được chứ.”

Tần Tang ôn hòa bình tĩnh nói: “Nhị ca chuyện này đâu có gì đáng để nói đến, nhị ca cũng không nên dùng lời như vậy để mỉa mai muội muội.”

Tần Tang nói: “Tôi không tin lời anh đâu.”

(mình đổi cách xưng hô vì Tần Tang bây giờ đang không tin và cũng chẳng có hơi đâu gọi nhị ca này nọ nữa)

“Tên lừa đảo đó rất có tiếng, tên là Phó Vinh Tài. Hắn đã làm ra một cái bẫy rất hoàn hảo, dụ lệnh tôn nhảy vào trong đó, mà tên Phó Vinh Tài đó là một tên vô lại có nghề, lúc đó lấy của tam đệ ta năm nghìn đồng đại dương, cho nên làm việc cực kỳ cẩn thận. Đáng tiếc là hắn vừa được hưởng năm nghìn đại dương thì cũng mất mạng luôn, lúc vớt được thi thể của hắn thì đều phù nề hết cả không nhận ra được ra được là ai với ai nữa.”

“Tôi tuyệt đối sẽ không tin anh đâu”

Tần Tang nói: “Nhị ca không nên đi ly gián vợ chồng chúng tôi như vậy, tôi tuy gọi anh một tiếng nhị ca, nhưng không có nghĩa là tôi sợ anh. Đến thời điểm này rồi mà anh còn muốn gây chia rẽ giữ tôi và Lan Pha…”

“Hắn dù sao cũng coi như đã góp một nửa phần vào việc giết chết mẫu thân  cô, tin hay không thì tùy cô.” Dịch Liên Thận cẩn thận lấy thịt cua trắng tuyết ra, chấm vô đĩa chanh gừng, hoàn toàn thờ ơ. “Ta ly gián hai người cũng chả để làm gì, hiện tại lão tam không biết ở chỗ nào, không biết chừng tương lai cô thấy hắn, cũng sẽ không một phát bắn chết hắn ngay đâu. Ta chỉ cảm thấy cô là một nữ nhân rất thú vị, không nên bị lão tam lừa gạt thêm nữa – nhưng thật ra hắn cũng thật sự rất thích cô, thích đến cái độ cái đầu cũng bị hỏng luôn rồi.”

Tần Tang nói: “Anh sai rồi, nếu anh ta thật sự nhớ đến tình phu thê dù một chút, cũng sẽ không để tôi quay trở về chỗ này một mình. Nếu như anh ta thật sự biết anh muốn làm gì, nếu như anh ta cố ý nửa đường xuống xe, cũng sẽ không để tôi quay trở về đây một mình.”

Tần Tang lắc đầu, nói: “Anh ta nếu quả thật thích tôi, nhất định sẽ giữ tôi lại ở bên cạnh mình, để tôi cùng anh ta sống chết với nhau, chứ không phải phu thê bản thị đồng lâm điểu, đại nạn lâm đầu các tự phi sao (Vợ chồng vốn như chim ở chung một rừng, đại hoạ đến mỗi người tự bay đi. Vợ chồng vốn thân thiết, nhưng đến khi gặp đại hoạ tức là chết, thì tự mình lo chống chọi với cái chết.). Nhị ca đoán sai rồi, anh ta nếu như thấy cái gì đó bất tiện mà không cầmđược, sẽ tiện tay vứt bỏ. Anh ta đã để tôi đơn độc trở về đây, bất quá cũng chỉ để tung hỏa mù mà thôi. Ở trong mắt đàn ông các người, cho tới giờ chỉ toàn là thiên hạ, chỉ toàn là  đại sự, tôi rốt cuộc cũng chỉ là phận nữ nhân, vốn không hề quan trọng gì, sẽ không có người đem tôi để ở trong lòng đâu. Giống như nhị ca, lẽ nào sẽ vì một nữ nhân, mà buông bỏ ba ngàn dặm giang sơn như họa sao?”

Dịch Liên Thận bị cô nói đến ngẩn ngơ cả người, nâng ly rượu lên chậm rãi uống một chén. Tần Tang nhìn mưa phùn rì rào, lấp đầy ao sen, gió gửi vào không khí chút  hương hoa tinh tế, hoa quế nở thật đúng lúc, màu xanh ngọc bích dịu dàng, nhị hoa vàng phả ra hương thơm, mưa phùn kéo dài dường như nhỏ dần, được gió thổi vào xen lẫn hương thơm lúc có lúc không, đình đài lầu các ở xa, đều bị màn mưa che phủ.