Chương 31
Tần Tang không hề quan tâm đến anh, chỉ lầm lũi ngồi ở trên giường đất, một tay chống má, tựa hồ đang suy nghĩ tâm sự gì đó. Một lúc sau mới lên tiếng: “Anh từng cùng ta nói qua.”
Tần Tang ngước tròng mắt lên nhìn anh: “Anh từng nói qua, anh chính là được di thái thái sinh ra, cho nên anh tuyệt đối không lập thêm Di thái thái. Chuyện này rõ ràng là Dịch Liên Thận ép anh, anh tuyệt đối sẽ không tình nguyện. Hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? Mẫn Hồng Ngọc thật là do anh đả thương sao?”
Tần Tang lại hỏi: “Anh vì sao lại nổ súng bắn cô ta bị thương chứ?”
Tần Tang cũng không nói thêm gì nữa, lại qua một lúc lâu, mới tựa như vừa quyết định, hướng anh nói: “Nhị ca có phải nắm đằng chuôi của anh trong tay hay không? Lệ Vọng Bình có phải cũng do anh ta giết? Anh vì sao lại lừa gạt ta?”
“Lệ Vọng Bình là do chính ta giết.”
“ Đã là vợ chồng, anh cho tới bây giờ còn không chịu nói thật với ta sao? Hắn đến tột cùng là muốn cái gì, hay là muốn anh thay hắn làm chuyện gì, anh nói cho ta biết, hai người cuối cùng thật sự thương lượng điều gì.”
Dịch Liên Khải đột nhiên xoay người lại, hung hăng cho Tần Tang một cái tát. Một cái bạt tai này đánh rất ác, Tần Tang trong tai có tiếng ong ong, thật lâu mới hoàn hồn lại. Từ lúc kết hôn đến nay, Dịch Liên Khải mặc dù đối với cô âm dương quái khí, nhưng rất ít khi động thủ, lần trước ở trên xe lửa cũng bất quá chỉ là đánh một phát đạp một cước, cũng không đạp trúng chỗ hiểm, hôm nay một cái đánh này đánh cho khóe miệng cô bị rách ra, máu mặn chát rớm ở miệng, cô có chút choáng váng hoa mắt, chỉ nhìn anh.
Anh xoay người đi ra ngoài, Tần Tang lần này gần như tỉnh lại, ngay cả khóc cũng quên mất, chỉ ngẩn ngơ nhìn anh ra ngoài. Phó quan của Dịch Liên Thận mang vệ binh, xách một ngọn đèn dầu sắt, ngọn đèn dầu kia xuyên qua kính, giống như là đom đóm hỏa trùng trong mùa hè, một vệt tròn le lói, thấy thân ảnh gầy gò của Dịch Liên Khải, từ từ xa dần, cuối cùng biến mất chìm trong bóng đêm.
“Thứ nhất, để Tần Tang đi.”
“Người có chí riêng.” Dịch Liên Khải nhàn nhạt nói, “Giống như Yến Vân rõ ràng thích ngươi, nhưng lại giúp ta bán đứng ngươi vậy. Ngươi cũng không hiểu.”
“Người đàn bà này lá gan càng ngày càng lớn, nếu cô ta bán đứng ta, thì sẽ bán đứng được ngươi thôi. Cô ta không phải vì tình mà tới, cũng không phải vì tiền mà tới, cô ta căn bản là một người điên.” Dịch Liên Khải nói, “Bây giờ không giết cô ta, tương lai cô ta sẽ giết ngươi.”
Phó quan liền đi nhanh về trước một bước, Dịch Liên Thận phân phó hắn đưa Mẫn Hồng Ngọc đến, phó quan kia liền đi.
Anh cười khổ một cái, nói “Ta làm ra chuyện như vậy, làm chiến hỏa lại nổi lên, là bất nhân; bán đứng bạn bè, là bất nghĩa; chia cắt quốc gia, là bất trung; làm anh em ngăn cách cãi vã, là bất hiếu. Bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu, ta chết còn sướng, chỉ sợ làm khó cô ấy còn sống, mà phải đeo trên lưng tội danh như vậy.”
*Tôn Quyền có tên tự là Trọng Mưu, quân chủ đầu tiên của nhà Ngô, em trai của Tôn Sách và là anh của Tôn phu nhân - là vợ thục chúa Lưu Bị.
Bọn họ hai người khách khí nói với nhau chuyện cũ, nói tới chuyện lúc trước, tựa hồ lại như anh em ruột thịt. Lại cơ hồ lời nói lại không liên hệ gì với nhau, Dịch Liên Khải từ trong cửa sổ thấy phó quan tự mình xách một ngọn đèn bão, dẫn Mẫn Hồng Ngọc quanh co đi tới. Chân cô bị thương bất tiện, đành để từ từ mà đi, xa xa nhìn lại, chỉ thấy ngọn đèn bão chiếu vào đường gạch xanh nguyệt môn bên ngoài, mà Mẫn Hồng Ngọc mặc đồ bông kín đáo, đội một chiếc nón rộng vành màu sắc đơn giản, có thêm lông trắng,bởi vì ban đêm gió lớn, cô đội mũ trùm đầu rộng vành, ngược lại tựa như cung nữ đồ trong bản vẽ chiêu quân, lững thững đi tới, từng bước từng bước.
Bọn họ bèn nhìn nhau cười, Mẫn Hồng Ngọc nghe được bọn họ nói chuyện, thấy bọn họ kề sóng vai ở trước cửa sổ, cũng chỉ thản nhiên cười một tiếng, một bên thềm bước lên, một bên cười vang nói: “Hai vị công tử thật là nhã hứng, đêm rét như vậy, lại mở cửa sổ, cũng không sợ bị cảm lạnh, lại còn đọc thơ.”
Mẫn Hồng Ngọc cười nói: “Say quá thì thật vừa vặn, có chém đầu cũng không thấy đau dớn.”
*Giải Ngữ hoa ý chỉ mấy nữ nhân hát xướng hoa từ bé.
Mẫn Hồng Ngọc khẽ mỉm cười: “Nhị công tử quả nhiên cùng tam công tử là anh em ruột thịt, Hồng Ngọc nguyện thua cuộc, không còn lời nào để nói.”
Mẫn Hồng Ngọc cười một tiếng: “Lúc ấy cũng là ta đã có ý tưởng đưa Tần Tang đưa lên thuyền, ta đưa cô ấy lừa trở lại, cũng coi như là công quá tương đẻ đi*. Dĩ nhiên tam thiếu phu nhân nếu rơi vào trong tay đại gia, không đến mức hung hiểm giống như hôm nay.”
*ý chỉ công lao và lỗi lầm triệt tiêu lẫn nhau.
Mẫn Hồng Ngọc cười nói: “Chắc hẳn chuyện đầu tiên chính là để tam thiếu phu nhân đi, thứ hai chính là giết ta.”
“Công tử gia.” Mẫn Hồng Ngọc vịn bàn đứng lên, hướng Dịch Liên Khải cúi người, “Hồng Ngọc đúng ra phải cảm ơn ngài. Nếu không phải nhờ ngài, ban đầu lúc Lục Khiếu phường phái người tới phá sân khấu, có lẽ ta đã không sống nổi rồi. Nếu không phải nhờ ngài, có lẽ ta lúc này đến cả cái mạng để xin cơm cũng không còn. Nếu không phải nhờ ngài, ta cũng sẽ không biết trời đất rộng lớn, ngoài hát xướng rạp hát ra, còn có những thứ tốt hơn.”
Mẫn Hồng Ngọc gật đầu một cái, nói: “Công tử gia ân oán rõ ràng, không muốn chiếm lấy cô gái yếu đuối như ta, chuyện này là do ta không biết thỏa mãn, đáng đời ta bị đến mức như bây giờ.” Cô lại nhìn Dịch Liên Thận một cái, “Hồng Ngọc chỉ có chút vật ngoài thân, nhưng đều là do chư vị công tử tặng cho, chỉ có cái giọng này, là của mình. Sắp chia tay, Hồng Ngọc nguyện ý vì hai vị công tử hát thượng cùng hí, để không uổng phí đã từng quen biết nhau.”
Mẫn Hồng Ngọc hướng anh cúi người, vẫn còn lễ phép theo cách cũ, yêu kiều chúm chím hỏi: “Không biết công tử nguyện ý nghe hí gì đây?”
Mẫn Hồng Ngọc hơi ngưng thần một lát, liền khẽ hé đôi môi đỏ mọng, uyển chuyển hát: “Tiểu thư tiểu thư người đa phong thái, quân thụy nha quân thụy nha phong nhã tài ba. Phong lưu không cần mua nghìn bạc, nguyệt di hoa ảnh ngọc lai nhân. Kim tiêu khâu tước tương tư trái, nhất song tình lữ xưng tâm hoài. Lão phụ nhân mang hôn nhân lại, hảo nhân duyên vô tình địa bị sách khai. Nhĩ khán tiểu thư cả ngày sầu mi đại, na trương thân tử bệnh đắc thị cốt sầu như sài. Bất kể lão phu nhân gia pháp lợi hại, ngã hồng nương thành tựu bọn họ cá nước hài hòa.” (cái này câu hí nào khó hiểu mình mới dịch, mình không dịch hẳn ra vì nó không hay)
Đoạn này chính là ở giữa “Hồng nương”, có thể nói là nhà nhà đều biết,ai ai cũng biết, hơn nữa còn là kịch hay sở trường của Mẫn Hồng Ngọc, mỗi lần hát xướng hí, đều hát cuối. Cô thành danh từ sớm, giọng rất có thiên phú, hơn nữa xuất thân chính quy lại được danh sư chỉ dạy, đoạn này xướng tự rõ ràng, giọng điệu uyển chuyển, hết sức êm tai. Dịch Liên Thận một bên nghe trứ, một bên thay cô gõ nhịp, mà Dịch Liên Khải lại đứng ở bên cửa sổ, lại giống như không nghe thấy gì. Dịch Liên Thận nghe hết sức mê say, một mực dùng răng đũa gõ nhẹ cạnh bàn, chờ cô hát xong một đoạn lớn, mới kêu lên một tiếng “Hay!”
Mẫn Hồng Ngọc thản nhiên cười một tiếng, nói: “Hát không được khá, may mà còn có công tử nghe.”
Mẫn Hồng Ngọc nói: “Bớt nói nhảm. Cho người chuẩn bị xe, ngươi tự mình đưa ta xuất quan.”
Mẫn Hồng Ngọc cười nhạt: “Trời rộng người không chung đường, còn có cái gì để nói đây.”
Mẫn Hồng Ngọc “Hừ” một tiếng, nói: “Thiếu đông xa tây, mau gọi người chuẩn bị xe.”
Mẫn Hồng Ngọc không có vẻ kinh ngạc, cũng không để ý tới câu nói của anh. Chỉ thức giục anh: “Đứng lên, từ từ đứng lên.”
Mẫn Hồng Ngọc tựa hồ hết sức tỉnh táo: “Dù sao cũng phải thử một lần.”
Mẫn Hồng Ngọc nhẹ nhàng dùng sức, súng kia liền đi vào ấn đường của anh, cô nói: “Đừng nói nữa, đi!”
Dịch Liên Khải lúc này mới lười biếng nhìn cô một lát, rốt cuộc đi ra mở cửa. Chỉ nghe “Két” một tiếng cửa mở ra, bên ngoài đều là vệ binh, mấy chục khẩu súng đen ngòm chĩa về phía cửa. Thấy Dịch Liên Thận vẫn bị uy hiếp, những người đó không dám nố súng, hai bên giằng co.
Mẫn Hồng Ngọc nói: “Chuẩn bị xe.”
“Ta nếu... Nếu khi đó... Tự mình đưa Tần Tang đi Xương Nghiệp... Ngài cũng sẽ... Cũng sẽ có một chút cảm kích ta...” Mẫn Hồng Ngọc thanh âm nhỏ dần, “Nhưng ta không cam lòng... Ta không cam lòng...” Trong ánh mắt cô bỗng nhiên như có ánh hào quang: “Không thử một lần, làm sao biết mình không làm được... Mặc dù ngài sẽ hận ta...” Cô hô hấp ngày càng ngắn ngủi:“... Ta không hối hận...”
Cô nói xong câu này, từ từ nghiêng đầu qua, tay cũng vô lực rũ ở trong vũng máu. Có vệ binh tiến lên kiểm tra, kiểm tra hơi thở của cô, báo cáo nói: “Tư lệnh, người đàn bà này đã chết.”
- ----------------------
Buồn thay cho một câu nói “Không thử làm sao biết.....”
Trong lúc lượn lờ youtube mình có nghe được bài hát “Hí Hoa Ngữ” kia đoạn hí kịch rất hay nên mới chia sẻ vào đây
“Tuyết hàn giang, thương thay giai nhân bạch gia
Đánh đổi xuân hoa bước bạc, tất cả chỉ vì chàng biệt ly...”