← Quay lại trang sách

Chương 36

Mẫn Hồng Ngọc cười lạnh nói: “Nhị công tử hồ đồ rồi, ta nếu thật sự là có món đồ kia, đương nhiên ta sẽ đi qua sông gặp Mộ Dung đốc quân rồi, cần gì phải chạy đến trấn Hàn Quan này hít gió Tây bắc chứ?”

Mẫn Hồng Ngọc thản nhiên cười một tiếng, nói: “Không sai, ta chính là tới thay hắn đưa tang. Chuyện giữa người này và ta, ngài chỉ biết có nửa, còn một nửa còn lại ngài không biết. Ngài không biết ta hận hắn hận đến tận răng sao? Ta nếu như không tận mắt nhìn thấy hắn chết, đời này của ta sống quá uổng phí rồi.”

Dịch Liên Khải nhíu chặt mày, hình dáng thống khổ, cũng không nói nhiều, hai con mắt nhìn chằm chằm Mẫn Hồng Ngọc, trong ánh mắt tràn đầy sâu sắc ý hận, tựa hồ như muốn dùng ánh mắt, khoét thủng hai lỗ ở trên người cô.

Mẫn Hồng Ngọc tỉnh bơ nói: “Công tử gia quả thật thương pháp không tệ.”

Anh ta ở đây cười cười nói ra những lời này, Phan Kiện Trì tính tình kiên cường, cũng không nhịn được thần sắc khẽ biến, rốt cuộc không nhịn được, đứng lên lớn tiếng nói: “Dịch Liên Thận, sao ngươi có thể độc ác như vậy?”

“Ác độc?” Dịch Liên Thận mí mắt rũ xuống, khóe miệng tựa như có một nụ cười kín đáo, “Ngươi có bao giờ thấy xà nhân (1) chưa? Bọn họ so với rắn còn độc ác hơn, có thể còn độc hơn cả rắn. Nói đến độc ác, em trai ruột của ta cũng không kém hơn so với ta là bao đâu... Các ngươi có biết đại ca ta làm sao mà từ trên lưng ngựa rơi xuống không? Trong phủ mọi người đều nói là ta hại đại ca, nói hữu tị tử hữu nhãn (2), ngay cả phụ thân đại nhân, cha ruột ta, cũng nghi ngờ có phải ta cố tình với huynh đệ mình làm ra chuyện mất hết nhân tính như vậy không. Cho nên lão đầu tử một mực trở về che chở hắn, đem hắn để ở Xương Nghiệp, chung quy để đề phòng ta, thậm chí còn định giải tán hết đám lính dưới quyền ta, để cho hắn quay về làm chủ soái. Thật ra ông trời oan uổng như vậy, ta còn có thể nói với ai đây? Năm ấy tam đệ mới mười một tuổi, một đứa trẻ mười một tuổi, làm ra chuyện mưu hại anh cả như vậy, ai mà tin cơ chứ?”

Mẫn Hồng Ngọc thản nhiên cười một tiếng, nói: “Đừng nói đồ có ở trong tay ta hay không, giả dụ như đồ ở trong tay ta, ta cũng không thể lấy ra đổi lấy tính mạng này của ngươi được!”

Mẫn Hồng Ngọc thở dài: “Nó không có ở nơi này, ngươi dùng một tòa kim sơn để đổi, ta liền lấy ra!”

Mẫn Hồng Ngọc ung dung cười một tiếng, lại gắp chút thức ăn, nói: “Mặc dù đồ không ở chỗ ta, nhưng liên quan đến tung tích của nó, ta cũng biết một chút. Chẳng qua đây cũng không phải đồ tầm thường gì, mà là Dịch gia lão đầu tử để lại một đường lui. Có thể mượn hùng binh mười vạn, có thể hiệu lệnh Giang Tả, cũng có thể khiến cho quân đội Mộ Dung cũng phải chịu chèn ép, ngươi nói vật như vậy, là trị giá mười vạn bạc trắng, hay là mười vạn hoàng kim?”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Nếu không đáng giá nửa hào, vậy ngài cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy, dù thế nào cũng phải đem vật này tìm ra?”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Nhị công tử, ngài đừng hù dọa ta nha, ta là người nhát gan, thần kinh của ta rất yếu ớt. Ta chỉ là một cô gái yếu đuối, nếu ngài đem những cực hình kia trên người tam công tử một nửa đối phó ta, ta đoán ta không chịu nổi đâu. Cho nên trước khi tới, ta liền đưa ra quyết định, chỉ cần ngài động thủ, ta liền ăn viên đường hoàn kia. Đây là viên thuốc do người Nga làm ra, nghe nói vừa vào miệng liền khí tức. Ta chết như vậy cũng được thôi, nhưng nếu ngài muốn tìm tung tích vật kia, thì so với lên trời còn khó hơn.”

Mẫn Hồng Ngọc trầm tính nói: “Ta cũng không muốn chết đâu, nhưng là nhị công tử ngài quả thật muốn lấy hình ra để thi hành, ta tự nhận ta không chịu được cực hình, chi bằng chết thống khoái bây giờ còn hơn.”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Nhị công tử nói chuyện thẳng thắn, vậy ta sẽ không vòng vo, ta muốn hắn.” - Vừa nói vừa đưa tay chỉ Dịch liên Khải.

Phan Kiện Trì đứng lên, phủi một cái vạt áo trên bộ y phúc vừa rồi bị đổ rượu, nhàn nhạt nói: “Phan mỗ nếu đã tới, cũng chưa từng nghĩ tới phải sống ra ngoài.” - Nói xong đi tới bên người Dịch Liên Khải đỡ anh ra ngoài.

Nói là tử ngục, thật ra cũng không đáng sợ như tưởng tượng, bất quá là một tòa viện tử được trông chừng nghiêm mật, trên cửa sổ đều lắp lưới  sắt, ngay cả cửa đều là đắc chế, góc chết cũng bọc sắt. Bọn họ vừa đi tới, cửa liền “lạch cạch” một tiếng rồi đóng lại. Phan Kiện Trì nhìn bốn phía, chỉ thấy trong phòng khá chỉnh tề, lò sưởi chiếm nửa bên nhà, trên giường để chăn nệm, tuy không hoa lệ, nhưng cũng sạch sẽ. Anh đỡ Dịch Liên Khải lên trên giường ngồi xuống, Dịch Liên Khải giơ tay lên cho anh một cái tát. Anh mặc dù tay vô lực, nhưng Phan Kiện trì cũng không né tránh, cho nên “bốp” một tiếng, cuối cùng bị tát.

Phan Kiện Trì ngừng lại một chút, mới nói: “Không lên được thuyền.”

“Không lên được thuyền tại sao ngươi không nghĩ cách? Chẳng lẽ lại để cho cô ấy một thân một mình lên thuyền? Không lên được thuyền ngươi liền tới nơi này chịu chết sao?”

“Tôi không phải đi tìm cái chết.” - Phan Kiện Trì nói: “Hai người so với một người thể nào cũng có biện pháp, tôi muốn cứu anh ra ngoài.”

“Đừng có nằm mơ!”

Phan Kiện Trì ngắm nhìn bốn phía, từ ô nhỏ trong cửa sổ thấy trong sân canh gác sâm nghiêm, thật sự không thể nghĩ ra biện pháp, huống chi nơi này cũng không phải chỗ nói chuyện. Anh ngồi chồm hõm xuống, nhìn mắt cá chân bị thương của Dịch Liên Khải, suy nghĩ một chút, đột nhiên cởi nút áo bông ra, xé rách vạt áo sơ mi, muốn đem cái còng vướng víu kia quấn lại, cứ như vậy, cái xích sắt cũng sẽ không mài thương mắt cá chân của anh nữa.

Phan Kiện Trì thẳng người lên, nói: “Tôi cũng không phải tới cứu anh, tôi chẳng qua là tới vì một cái ân huệ. Tôi thiếu Tần Tang, cho nên không thể để cho anh chết được.”

Phan Kiện Trì cười một tiếng: “Công tử gia, tiết kiệm chút sức lực đi, dưỡng thương tốt đã rồi nói sau.”

Mặc dù anh với Dịch Liên Khải kính cẩn quá mức, nhưng Dịch Liên Khải tính tình nóng nảy, hơn nữa bị giam ở chỗ này, bộc phát tàn ác mười phần. Cho nên không phải đánh chính là mắng, dùng mọi cách làm nhục, nhưng Phan Kiện Trì cũng không để ý chút nào.

Ngày hôm đó, cai ngục mang thức ăn tới, Dịch Liên Khải tức miệng mắng to, giơ tay liền đem canh nóng ném lên người Phan Kiện Trì, may thay quần áo mùa đông mặc thật dày, nên cũng không thấy nóng, nhưng thức ăn lại đầm đìa cả người, hết sức hỗn độn.  Phan Kiện Trì liền đem thức ăn phủi một cái, bình thản thay Dịch Liên Khải lấy thêm cơm, nhưng Dịch Liên Khải ngay cả chén cũng đập, lại chửi rủa mắng anh một trận.

Cai ngục kia bận bịu thu nhặt chén đĩa bể, chốc lát sau lại đưa thức ăn tới, lần này là một bộ chén đĩa bạc tinh xảo, cai ngục kia nói: “Nhị công tử nói, công tử gia nhất thời nổi giận, cho nên ngài ấy bảo đổi sang đồ bạc, một là đập cũng không bể, hai là vạn nhất có người xấu hạ độc trong đồ ăn, ngài ấy cũng không bị bắt chẹt.”

Phan Kiện Trì bị ngục tốt dẫn đi ra ngoài, ngục tốt kia đối với Phan Kiện Trì nói: “Phan phó quan, nhị công tử nói, vị tam thiếu gia này tính khí không được tốt, chỉ khổ cho Phan phó quan, cũng may Phan phó quan cũng biết tính khí tam công tử, tất nhiên sẽ không chê bai... Còn nữa, nhị công tử kêu tôi mang Phan phó quan đi tắm rửa thay bộ quần áo, trời đông đừng để lạnh lại bị bệnh, lại đem bệnh lây qua cho Tam công tử sẽ không tốt.”

Phan Kiện Trì bị ngục tốt kia đưa đi ra ngoài, nhưng lại như cũ đưa anh đến căn phòng đêm trước, chẳng qua là không thấy Mẫn Hồng Ngọc. Anh cũng không hỏi nhiều, tắm rồi thay quần áo, mới vừa tắm rửa liền nhẹ hàng khoan khoái đi ra, chỉ thấy ở bên ngoài có một người đang ngồi, chính là Dịch Liên Thận.

Phan Kiện Trì nói: “Nhị công tử có lời xin nói thẳng, không cần vòng vo.”

“Tôi không biết.” - Phan Kiện Trì nói: “Bất kể ngài có tin hay không, tôi thật sự là không biết.”

“Sau khi bị thương ta không có khả năng gặp được Dịch Liên Khải, hơn nữa hắn đối với ta cũng không hề hoàn toàn tín nhiệm. Hắn biết tôi cùng Tần Tang có tình xưa, hắn cho là tôi sẽ đi Xương Nghiệp, nhưng tôi bây giờ lại đột nhiên chạy tới nơi này, cho nên hắn liền nảy sinh nghi ngờ.”

“Mối thù đoạt vợ.”

Phan Kiện Trì thản nhiên nói: “Vậy ta cũng mở lòng ra vậy, tôi chẳng phải do ai phái tới cả, mong muốn của tôi là lần nữa lập hiến, chính phủ tuyển cử hợp pháp, cấm quân sự và chính trị chủ nghĩa như bây giờ.”

Dich Liên thận bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra ngươi là người của Đảng cách mạng.”

“Cho nên, nhị công tử, ta nguyện ý cùng người hợp tác. Lý Trọng Năm thế lực lớn, hắn cứng rắn công hạ Phù Viễn, sẽ có được điện báo độc lập, chiếm giữ một phương. Nhưng nếu như nhị công tử lấy được món đồ kia, dĩ nhiên có thể diệt trừ Lý Trọng Năm, bất quá ta hy vọng, nếu như ngài giúp ta lấy được thứ ngài muốn, ngài phải ủng hộ chúng ta lập hiến lần nữa.”

Phan Kiện Trì gật đầu một cái: “Như vậy tôi sẽ toàn lực giúp đỡ, tương trợ nhị công tử.”

“Nhưng mà hắn không tin ngươi, làm sao sẽ nói thật với ngươi.”

Phan Kiện Trì khẽ mỉm cười một cái, nói: “Nhị công tử yên tâm, đồ khẳng định không có trên người hắn. Hắn trước khi đi, khẳng định đã đem đồ an bài thỏa đáng rồi, cho nên hắn bây giờ mới không có chút sợ hãi nào, để nhị công tử tùy ý dùng hình, hắn cũng sẽ không nói.”

“Vậy ngươi có biện pháp gì?”

“Tam công tử bình sinh nặng tình, thật sự chỉ có một mình Tần Tang. Nếu như chúng ta có thể hiệp lực khống chế Tần Tang, không sợ hắn không nói ra.”

“Nhưng bây giờ chỉ sợ Tần Tang đã đến Xương Nghiệp, Cao Bội Đức xưa nay đối với lão cha trung thành vô cùng, chưa chắc sẽ chịu để ta mua chuộc dưới trướng được mà đem người giao ra. Mẫn Hồng Ngọc này được việc thì không có bại việc thì có thừa, ta để cho cô ta đem Tần Tang đưa đến, cô ấy lại đem Tần Tang đưa đi, ta nếu không lột da cô ta ra, thì liền không mang họ Dịch.”

Phan Kiện Trì tựa hồ thoáng bất ngờ, nói: “Thì ra Mẫn tiểu thư cũng là người của nhị công tử sao?”

Phan Kiện Trì suy nghĩ một chút, nói: “Tôi biết cô ta cầm lấy một món đồ của Tần Tang, nhưng không biết có phải món đồ đó hay không.”

“Vậy thì chỉ còn một cách, kêu Cao Bội Đức đưa Tần Tang đến để đổi lấy Dịch Liên Khải. Cao chủ soái nợ ân của Dịch soái sâu sắc như vậy, tất nhiên sẽ chịu đáp ứng trao đổi rồi. Đến lúc đó chỉ cần Tần Tang ở trong tay nhị công tử, nếu có tính mạng cô ta trong tay, tam công tử có thể không dám nghe theo hay sao.”

Pahn kiện Trì nói: “Đại trượng phu làm việc, sao có thể để ý đến nhi nữ thường tình. Vì đại cuộc lo nghĩ, không thể làm gì khác hơn là hi sinh cô ta.”

Phan Kiện Trì khẽ mỉm cười: “Kế này nếu dùng đúng lúc, chỉ sợ Dịch Liên Khải không trúng bẫy cũng phải trúng. Nói sao Cao chủ soái cũng có thâm tình, với Dịch Liên Khải, hay với Tần Tang mà nói cũng biết nặng nhẹ thế nào. Huống chi Cao đại soái là chủ soái nhiều năm ở đơn vị cũ, nếu như Nhị công tử thành tâm đối đãi, nói không chừng hắn cũng sẽ vứt bỏ thành kiến, giúp Nhị công tử một tay.”

Phan Kiện Trì nói: “Nhị công tử, thứ cho tôi nói lời không hay, chỉ sợ đại soái trong tay còn có đồ gì đó đưa cho Cao chủ soái rồi, nếu không cao chủ soái cũng không đến nỗi bên nặng bên nhẹ như vậy. Nhị công tử cũng là con của đại soái, lại ở trong quân đội nhiều năm, Dịch Liên Khải con nít miệng còn hôi sữa, tuy được Cao chủ soái chiếu cố, nhưng ai cũng hiểu được, Dịch Liên Khải không phải là tướng lĩnh tài giỏi gì. Theo lẽ thường, nhị công tử lôi kéo hắn như vậy, hắn nếu như không thiên vị với nhị công tử, thì cũng sẽ đưa ra được một cái nhìn công bằng thôi. Nếu Cao chủ soái cố ý làm khó nhị công tử, vậy khẳng định là bởi vì đại soái đã từng phân phó, chỉ bảo hắn không được cùng nhị công tử kết giao tới lui với nhau.”

Phan Kiện Trì nói: “Dịch Liên Khải bây giờ đã là tù nhân của nhị công tử, tôi ngược lại có một chủ ý, chính là không biết Nhị công tử có nguyện ý nghe một chút ý kiện vụng về của tôi không.”

Phan Kiện Trì nói: “Nếu đồ không có ở trên người của Dịch Liên Khải, vậy nhị công tử không ngại diễn một màn “Tróc phóng tào” (4) tương kế tựu kế một màn kịch hay.”

“Nếu không thả tam công tử, thì làm sao tìm được món đồ quan trọng đó chứ?” - Phan Kiện Trì nói: “Dịch Liên Khải tính cách quái gở, vốn lại đa nghi, nên không có lấy một ai thực sự thân tín, nếu không, cũng sẽ không bị đại thiếu gia dễ dàng như trở bàn tay tính kế như vậy. Theo ý kiến của tại hạ, đồ nhất định sẽ không giao cho Mẫn Hồng Ngọc. Người cô độc như hắn, cực kỳ biết lo trước tính sau, vạn vạn sẽ không yên tâm đem giao đồ cho người ngoài. Theo tôi thấy, đồ sẽ không ở chỗ Mẫn tiểu thư, cũng không biết có ở chỗ Tần Tang đó không. Chi bằng nếu như nhị công tử không ngại tương kế tựu kế, giả vờ trúng kế, thả cho Dịch Liên Khải chạy đi. Hắn một khi thoát thân, tất nhiên sẽ nghĩ tới nơi để món đồ đó, lúc đó nhị công tử liền bọ ngựa bắt ve sầu đường hoàng ở phía sau, cả người cả vật đều lấy đươc, cũng không phải việc khó gì. Vả lại cũng có thể thử Mẫn Hồng Ngọc một lần, đồ rốt cuộc có ở chỗ cô ta hay không, thử một lần như vậy liền biết, coi như là nhất cử lưỡng tiện.”

Phan Kiện Trì không nói nhiều, biết nói cũng vô dụng. Anh xoay người đẩy cửa, đi theo lính canh trở lại trong ngục như trước, vừa mới vào cửa liền phát hiện, Mẫn Hồng Ngọc đang ở trong phòng. Cô đứng xa xa trước giường lò, ánh mắt hồng hồng, giống như đang khóc. Phan Kiện Trì mặc dù cùng cô kết giao không lâu, nhưng cũng biết tính tình cô kiên cường, sẽ không phải loại phụ nữ tùy tiện khóc lóc, nên không khỏi có chút ngạc nhiên. Anh nhìn thấy Dịch Liên Khải vẫn để mặc nguyên quần áo ngủ ở trên giường lò, hai mắt khép hờ, hô hấp dồn dập. Bởi vì bị thương rất nặng, cho nên anh mỗi lần thở đều rất khổ sở, không biết là đã ngủ chưa.

Vì vậy Phan Kiện Trì liền hướng Mẫn Hồng Ngọc hơi gật đầu một cái, hỏi: “Mẫn tiểu thư, sao cô lại tới đây rồi?”

Mẫn Hồng Ngọc chân ngừng lại một lát, nói: “Ngươi nguyện ý chết ở chỗ này, thì cứ chết ở chỗ này đi. Ta lấy vật đó đổi một trăm ngàn đồng bạc trắng, nửa đời sau tiền tiêu như nước, cũng đủ để ta thỏa mãn rồi.”

Phan Kiện Trì chỉ làm như không hiểu: “Đi tới chỗ nào đây?”

“Ta vốn định để cả ba người chúng ta trở về toàn thây, nhưng xem ra không được rồi.”

Mẫn Hồng Ngọc trấn định chút, rút tay lấy khăn tay ra lau khóe mắt, nói: “Hắn nếu đã không muốn sống, ngươi cùng ta cao chạy xa bay đi.”

Phan Kiện Trì nói: “Nơi này bốn bức tường cao bao quanh, làm sao có thể cao chạy xa bay đây?”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Ta cùng Dịch Liên Thận đã thỏa thuận xong rồi, hắn sẽ để hai chúng ta đi, chờ chúng ta đến nơi an toàn, ta liền nói nơi để món đồ đó cho hắn.”

“Đồ ngu xuẩn!” - Dịch Liên Khải ngủ ở nơi đó rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp vô lực, nhưng hết sức rõ ràng.

Mẫn Hồng Ngọc cười một tiếng: “Ngươi cho là ta không làm được sao? Ta sẽ đến đại sứ quán, gửi phách điện báo cho hắn, nói cho hắn đi đến nơi nào để lấy.”

Phan Kiện Trì nói: “Dịch Liên Thận sẽ không tin cô.”

“Nhưng hắn đem chúng ta nhốt lại chỗ này, cũng không lấy được đồ. Trước mắt Lý Trọng Năm đã tấn công vào thành Phù Viễn, hắn muốn không hành động, cũng không còn kịp nữa rồi.”

Dịch Liên Khải nhắm mắt lại, tựa hồ ngủ nhưng lại không ngủ, cũng không nói lời nào, tựa hồ đối với lời của hai người bên cạnh, anh đều không để ở trong lòng chút nào.

Mẫn Hồng Ngọc thấy bộ dạng như vậy của anh, không kiềm được tức giận, giậm chân nói: “Ngươi cứ ngủ cho ngon rồi chết ở chỗ này đi!” - Rồi xoay người đi ra cửa sổ lớn tiếng nói: “Người đâu!”

Chỉ nghe thấy tiếng bước chân, chỉ chốc lát liền xuất hiện một lính canh. Là lính canh, đương nhiên vẫn lối ăn mặc tầm thường như vậy, đứng ở nơi đó cung kính hỏi: “Mẫn tiểu thư có gì phân phó?”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Ta đói bụng rồi, đem một bàn đồ ăn ngon tới.”

Lính canh kia hỏi: “Là đưa đến phòng tiểu thư sao ạ?”

Mẫn Hồng Ngọc nói: “Đưa tới đây.”

Lính canh kia đáp ứng một tiếng rồi đi, qua nửa giờ sau, quả nhiên quay trở lại. Lúc này phía sau có hai đầu bếp đi theo, trong tay xách một cái hộp. Lính canh kia liền đem cái bàn trên chính giữa cái kháng trải khăn trải bàn, hai đầu bếp liền mở cái hộp, đem thức ăn nóng lạnh bày ra. Trừ bốn đĩa thức ăn lạnh ra, bốn loại trái cây sấy khô thì còn có mấy món nóng, còn có một tô cháo gà chưng nhân sâm Cao Ly.

Lính canh kia nói: “Phòng bếp nói, còn có vi cá nữa nhưng do đang hầm, nên một lúc nữa mới đưa tới. Mời tiểu thư dùng bữa trước.”

Mẫn Hồng Ngọc gật đầu một cái, đầu bếp liền bày đũa xuống, nhẹ nhàng đặt trên một kệ sứ để đũa, rồi mới cầm hộp không lui xuống.

Mẫn Hồng Ngọc cũng không khách khí, múc trước một chén canh, nói: “Ăn trước đi, ăn no rồi lát chúng ta thảo luận kỹ hơn.”

Dịch Liên Khải không hề để ý đến cô, vẫn như cũ quay mặt vào bên trong, tựa như đang ngủ.

Mẫn Hồng ngọc thấy anh như vậy, liền “Hừ” một tiếng, cầm muỗng lên, tự mình nếm thử một miếng cháo gà, nói: “Cái này không tệ.” - Lại gọi Phan Kiện Trì: “Phan phó quan, nghe nói buổi trưa hắn đem thức ăn ném hết, hại ngươi đói bụng, ngồi xuống ăn một chút lấp bụng đi.”

Phan Kiện Trì không đáp lời, Mẫn Hồng Ngọc hạ đũa như gió, đem thức ăn gắp lên nếm hết một lần, nói: “Tốt lắm, ta cũng ăn trước rồi, dù là có độc, cũng là ta chết trước.”

Phan Kiện Trì thấy cô như vậy, mới chậm rãi nói: “Nhị công tử sẽ không hạ độc đâu.”

Mẫn Hồng Ngọc cầm đũa gắp một miếng đầy thịt, lại cười nói: “Đúng vậy, nếu như hắn muốn hạ độc, chỉ sợ chỉ muốn hạ độc chết một mình ta thôi.”

Cô nói cười chầm chậm, tựa hồ không tức giận, vừa nói chuyện, vừa uống canh. Một lát sau, phòng bếp đưa vi cá tới, Mẫn Hồng Ngọc đổ một đĩa giấm lên, lại gắp một miếng cá, khen: “Chỗ này làm vi cá thật không tệ, bất quá hầm thời gian không đủ, còn thiếu chút nóng.”

Mẫn Hồng Ngọc thấy anh chịu tiếp lời, cũng không im lặng mà lên tiếng, hết sức mừng rỡ, nói: “Dĩ nhiên là tới cứu ngươi rồi, ngươi không tin thì hỏi Phan phó quan xem.”

Dịch Liên Khải chỉ nói một câu như vậy, rốt cuộc cũng không trả lời cô. Mẫn Hồng Ngọc dùng trăm phương ngàn kế, nhưng anh vẫn như trước vẫn không nói một câu nào, chỉ đành hậm hức bỏ đi.

Cô sau khi rời đi, lính cạnh liền vào dọn dẹp bàn. Phan Kiện Trì ngồi ở trên giường lò, thấy bọn họ dùng hộp thức ăn đem bát đĩa dọn dẹp đi ra ngoài, thu dọn chỉnh tề, lần nữa khóa cửa lại. Nghe được âm thanh khóa cửa, Phan Kiện Trì cũng không động, mà Dịch liên Khải vẫn nằm ở đó, hô hấp đều đều, tựa như đang ngủ.

Ước chừng qua nửa giờ sau, Phan Kiện Trì nhảy xuống kháng, đi quanh ngục nhìn quanh, chỉ thấy trong sân lính canh đi đi lại lại, tuần tra cẩn mật. Nhưng do Dịch Liên Khải bị giam lại nhiều ngày, cũng do Dịch Liên Thận từng có lệnh giới nghiêm, cho nên không có ai liếc mắt nhìn, chỉ nghiêm túc đi tuần mà thôi.

Phan Kiện Trì nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Dịch Liên Khải con ngươi khẽ động, nhưng cũng không mở mắt ra. Phan Kiện Trì khẽ gọi một tiếng “Tam công tử.”

Phan Kiện Trì chỉ nói: “Vừa mới rồi.”

(1) Vốn là hoàn xà đích nhân nhưng khó dịch quá nên mình cũng không viết nghĩa ra.

(2) Hữu tị tử hữu nhãn ý chỉ lời đồn thổi

(3) Bạch ngạch câu là thanh niên anh tuấn có triển vọng

(4) Tróc phóng tào là một vở kịch dựa theo “Tam quốc diễn nghĩa” kể về việc Tào Tháo đi ám sát Đổng Trác không thành, đi qua huyện Mậu Bình bị Trần Cung phát hiện. Trần Cung bị lòng trung thành của Tào Tháo làm cảm động, liền bỏ trốn theo y. Đi đến một thành địa phương kết giao với huynh đệ nhà Lữ gia, Lữ bá phụ phân phó giết heo đón tiếp, Tào tháo nghe thấy tiếng mài dao, tưởng họ có ý giết mình, liền hạ thủ giết hết Lữ gia. Trần Cung thấy mình đã nhìn nhầm người trong đêm liền bỏ đi.