← Quay lại trang sách

Chương 134 Nếu hối hận, ta sẽ là cháu nội đệ

Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Có thể hỗ trợ không chẳng lẽ trong lòng sư huynh không tự biết được sao?”

Khóe miệng lão đạo sĩ giật giật: “Họ Trương ngươi có ý gì, ngay cả cái kia ta cũng đã gọi rồi mà!”

“Giờ ngươi định nói với sư huynh là không được chia một viên linh thạch nào à?”

“Ngươi có tin vài phút sau sư huynh ta sẽ tìm người phỏng chế đoạt mối làm ăn không?”

Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Sư huynh sẽ không làm như vậy.”

“Thôi được, nếu sư huynh đã muốn được cống hiến cho thánh địa.”

“Vậy bản tọa sẽ cho huynh một cơ hội, để huynh tham gia trấn thủ Kim Liên phong.”

“Nhưng để giữ bí mật cho Phá Giáp Lôi và Phá Yêu Thương, sư huynh phải đồng ý ba điều kiện.”

...

Ba điều kiện?

Lão đạo sĩ cứ có cảm giác mình đã nghe câu này ở đâu.

Nhưng điều này không quan trọng!

Lão đạo ta nghèo đến mức phát điên rồi, thật sự muốn kiếm được một chén canh từ khoản lợi nhuận lớn kia, dù là ba mươi điều kiện cũng không thành vấn đề.

Nghĩ tới đây, lão đạo sĩ khẽ nói: “Sư đệ ngươi nói xem, điều kiện gì?”

Thánh Chủ nói: “Đầu tiên, để đề phòng sư huynh không giữ được miệng, bất cẩn tiết lộ bí mật, huynh buộc phải uống Đoạn Ức đan, quên đi phương pháp luyện chế m Dương Thần Lôi.

Lão đạo sĩ gật đầu, uy lực của m Dương Thần Lôi với ông ta mà nói thật sự không có tác dụng gì: “Không thành vấn đề.”

Thánh Chủ tiếp tục nói: “Thứ hai, sư huynh nhất định phải toàn lực dạy bảo Thẩm Thiên Tân Hỏa luyện thể thuật.”

Lão đạo sĩ gật đầu: “Không thành vấn đề, ngay cả những tuyệt học át chủ bài ta cũng sẽ dạy cho nó.”

Thánh Chủ nói tiếp: “Thứ ba, để đề phòng sư huynh nuốt lời.”

“Bổn tọa sẽ thu của sư huynh hai ngàn viên linh tinh làm tiền thế chấp, nếu sau đó sư huynh từ chối dạy bảo Thẩm Thiên hoặc giấu diếm bí quyết, vậy thì bổn tọa sẽ thu lại tất cả tiền hoa hồng đã chia cho sư huynh, đồng thời hai ngàn viên linh tinh cũng không trả lại một viên nào.”

Hai ngàn viên linh tinh?

Mắt lão đạo sĩ trừng lên như chuông đồng.

Nhị sư đệ ngươi đòi tiền ta chi bằng giết ta luôn đi!

Ông ta hừ lạnh nói: “Lỡ như sau khi ta uống Đoạn Ức đan rồi ngươi lại đổi ý thì sao?”

“Đến lúc đó đưa đệ hai ngàn viên linh tinh rồi, chẳng phải ta lỗ to sao? Hơn nữa đệ định chia cho ta bao nhiêu hoa hồng?”

Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Bổn tọa có thể thề với trời, nếu sư huynh có thể đồng ý ba điều kiện trên, bổn tọa tuyệt đối không đổi ý.”

“Còn chia bao nhiêu thì bây giờ bốn phần lợi nhuận ròng đã thuộc về Thiên nhi, một phần thuộc về Vân Địch, hai phần thuộc về Kim Liên.”

“Ba phần lợi nhuận còn lại, sư huynh có thể lấy một nửa.”

Lấy một nửa trong ba phần còn lại sao?

Tròng mắt lão đạo sĩ đảo lia lịa, đang tính thử xem sẽ được bao nhiêu linh thạch.

Ngẫm nghĩ, ông ta cắn răng một cái: “Được, vậy sư huynh sẽ thề với trời, vi huynh tin ngươi!”

Trước đó Thánh chủ có đưa cho lão đạo sĩ một chiếc giới chỉ, giờ ông ta lại trả nó cho Thánh chủ.

Thần Tiêu Thánh chủ nhận lại giới chỉ, ông ta ta dùng thần niệm cẩn thận dò xét linh thạch trong giới chỉ: “Thiếu mất ba trăm viên.”

Lão đạo sĩ: “...”

Ông ta bất đắc dĩ lấy ba trăm viên linh thạch ra, trả cho Thánh chủ: “Đệ tuyệt đối không được đổi ý đấy.”

Người đàn ông được bao phủ trong màn sương sấm sét lạnh lùng nói: “Bổn tọa đã thề với trời.”

Dứt lời, một viên linh đan lấp lóe thần quang từ trong bay ra.

Đó là Đoạn Ức đan cấp năm, dược hiệu cực kỳ bá đạo.

...

Lão đạo sĩ nuốt ngụm nước bọt, nuốt Đoạn Ức đan cấp năm vào bụng.

Lập tức, toàn thân ông ta lóe lên tia sáng nồng đậm, ký ức trong vòng một ngày nhanh chóng biến mất.

Trong điện Thánh chủ, Thần Tiêu Thánh chủ nhìn về phía lão đạo sĩ, màn sương sấm sét toàn thân lại dâng lên ba động kịch liệt.

Dược hiệu của Đoạn Ức đan phát tác rất nhanh, một lát sau lão đạo sĩ đã lại mở hai mắt ra.

Ông ta mơ màng nhìn Thánh chủ trước mặt: “Ừm, ban nãy sao ta thấy hơi choáng vậy?”

“Nhị sư đệ, sao không thấy tiểu tử Thẩm Thiên kia, hắn đâu rồi?”

Thần Tiêu Thánh Chủ nói: “Ta đã cho hắn Thánh tử lệnh, bảo hắn về Thánh Tử phong sắp xếp rồi.”

Lão đạo sĩ gật đầu: “Ờ, ta cũng chẳng quản nhiều đâu, người sư huynh ta đã đưa về cho đệ rồi.”

“Nhị sư đệ, đệ đồng ý cho sư huynh một ngàn năm trăm viên linh tinh với cả Linh Phong nữa, không biết khi nào sẽ đưa cho sư huynh?”

Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Lúc nào cũng được, nhưng vẫn mong sư huynh đưa Thần Tiêu Long Hổ bội cho ta kiểm tra thử một chút!”

Lão đạo sĩ gật đầu, đưa tay vào trong ngực sờ soạng, nụ cười vốn đang treo trên mặt lập tức khựng lại.

“Móa nó, lão đạo nhớ kỹ là đã bỏ vào trong ngực rồi, bội của ta đâu?”

Thần Tiêu Thánh chủ lạnh lùng nói: “Sư huynh, huynh đã vứt tín vật Thánh chủ đi rồi à?”

Lão đạo sĩ xấu hổ cười nói: “Khụ khụ, sư đệ đừng gấp, có thể tìm lại được!”

Thần Tiêu Thánh chủ bình tĩnh nói: “Mấy năm nay sư huynh đã đánh mất bao nhiêu thứ mà có tìm lại được gì không?”

Khóe miệng lão đạo sĩ giật giật, cảm thấy hoài nghi nhân sinh, từ khi tu luyện Tân Hỏa Kinh lão thấy càng ngày càng không may.

Sao lần này ngay cả Thần Tiêu Long Hổ bội cũng làm mất, thứ đồ chơi này có giá một ngàn năm trăm linh tinh và một tòa linh phong của Thánh địa đấy.

“Sư đệ đừng gấp, ta đi tìm Long Hổ bội đã, nhất định có thể tìm lại được.”

Thần Tiêu Thánh chủ lạnh lùng nói: “Không cần, nếu Long Hổ bội đã không còn, giao dịch coi như bỏ qua đi.”

“Thánh tử tân nhiệm của bản môn, Thẩm Thiên cũng tu luyện Tân Hoả luyện thể thuật, sư huynh không ngại truyền thụ y bát cho nó chứ?

Lúc này lão đạo sĩ làm mất Thần Tiêu Long Hổ bội đang vô cùng đau lòng.

Nghe thấy Thần Tiêu Thánh chủ không cho ông ta Linh phong còn muốn ông ta chịu khổ liền lập tức nổ tung.

Tên này tu luyện Tân Hỏa Kinh chẳng những cực khắc những kẻ nhà giàu mà đã định sẵn sẽ càng lúc càng xui xẻo.

Lão đạo ta vốn làm gì cũng đủ không thuận lợi, ngay cả Long Hổ bội cũng mất, nếu thu hắn làm đồ đệ thì sao chịu nỗi đây?

“Sư huynh ta giờ không có tâm trạng dạy nó luyện thể thuật gì đó, ta phải tìm Long Hổ bội về.”

Thần Tiêu Thánh Chủ nhìn lão đạo sĩ: “A, sư huynh chắc chắn không hối hận chứ?”

Lão đạo sĩ quay người nghênh ngang rời đi: “Nếu ta mà hối hận, ta là cháu đệ!”

Dứt lời, lão đạo sĩ hóa thành một ngọn lửa màu xanh chui ra khỏi điện Thánh chủ.

Trong lúc nhất thời, điện Thánh chủ lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh tuyệt đối.

Thần Tiêu Thánh Chủ một lần nữa trở lại bảo tọa Thánh chủ: “Haizz, đúng là sau khi luyện thể thì không thích động não.”

“Sư huynh, bảo huynh đọc thêm sách rồi mà, cái này là do bản thân huynh chưa hoàn thành hết điều kiện mà.”

“Bổn tọa không hề vi phạm lời thề nhé, ha ha ha.”