Chương 162 Đệ tử Thần Tiêu xuất hiện thật chói mắt! (1)
Mặt nạ màu đỏ che hoàn toàn gương mặt Thẩm Thiên, khiến người khác không thể nào nhìn thấy được dung mạo.
Cộng thêm bản thân mặt nạ lông phượng có thể thu liễm khí tức, che đậy năng lực cảm ứng, có thể đề phòng nhìn trộm.
Bởi vậy sau khi Thẩm Thiên đeo mặt nạ long phượng lên cả người như bị sương mù bao phủ khiến người ta không thể đoán ra được nông sâu.
Không thể không nói, mặt nạ này chính là trang bị cực phẩm để giả thần giả quỷ!
Cho dù Thẩm Thiên thật sự chọc phải nhân vật lớn thì cùng lắm thì bỏ chạy.
Sau đó, lấy mặt nạ xuống, ai biết bổn Thánh tử là ai?
Thẩm Thiên trong lòng mang theo suy nghĩ này đi vào tiểu trấn Mê Vụ, dựng lại sạp hành nghề cũ.
Hắn ngạo nghễ đứng trên đường phố tiểu trấn Mê Vụ, trước ngực là hai cành cây treo mảnh vải buồm, trên đó viết một dòng chữ với nét chữ mạnh mẽ.
Bên trái viết “Người có duyên không lấy một xu”, bên phải viết “Kẻ vô duyên vạn vàng cũng không tính”, hai bên đối nhau tương đối tinh tế.
Hơn nữa trên tấm vải trải bàn trước người Thẩm Thiên còn viết rõ ràng tám chữ lớn: Hành thiện tích đức, xin miễn đạo lữ.
Thẩm Thiên nhìn hoành phi câu đối bên cạnh trong lòng không kìm được thổn thức, không hề quên mục đich ban đầu!
Tạo hình kỳ lạ cổ quái và dáng vẻ như thần côn của Thẩm Thiên nhanh chóng hấp dẫn vô số người vây xem.
“Người có duyên không lấy một xu, kẻ vô duyên vạn vàng cũng không tính, khá thú vị, ở đây mà cũng có thần côn chốn phàm tục sao?”
“Huynh đệ ngươi muốn đoán mệnh cho người khác thì ít nhất cũng phải gỡ mặt nạ xuống đã chứ, nếu không lỡ như người lừa tiền xong bỏ chạy sao chúng ta tìm được ngươi?”
“Vị đạo trưởng này khí chất siêu nhiên, mặc dù mặt bị che khuất, nhưng người có khí độ như vậy chắc chắn là mỹ nam tuyệt thế.”
“Đạo trưởng ca ca, huynh nhìn thử xem nô gia và huynh có hữu duyên không? Có bằng lòng gỡ mặt nạ xuống một lần không?”
...
Tu sĩ trong tiểu trấn Mê Vụ chia ra thành hai thái cực rõ rệt, giống y như ở Vạn Linh Viên.
Tu sĩ nam đều cho rằng Thẩm Thiên mang mặt nạ nên trông có vẻ không đáng tin.
Còn tu sĩ nữ lại cho rằng Thẩm Thiên khí độ bất phàm, ai nấy đều la hét mong Thẩm Thiên lộ mặt.
Thậm chí có vài tu sĩ nữ còn hứa hẹn chỉ cần Thẩm Thiên tháo mặt nạ xuống, mình bằng lòng thưởng linh thạch.
Lúc này, Trương Vân Hi bên cạnh liền thể hiện ra tố chất của một vệ sĩ ưu tú.
Nàng ta lạnh lùng đi đến bên cạnh Thẩm Thiên, điện áp trong cơ thể bắt đầu khởi động phóng ra ngoài.
Lập tức, mặt đất lấy Thẩm Thiên làm trung tâm trong nháy mắt bắn ra điện áp cao.
Chỉ cần có tu sĩ tới gần Thẩm Thiên trong vòng ba thước đều sẽ bị giật lốp bốp.
“Móa nó, vị cô nương này trông khá xinh đẹp nhưng sao lại bất chấp lý... lẽ vậy!”
“Giật, giật, cả người đều bị giật rồi, cô nương và ta không thù không oán, sao cô lại giật điện ta?”
“Vị muội muội này, tỷ tỷ ta chỉ muốn nhìn thử gương mặt đạo sĩ đệ đệ này thôi, sao muội tức giận dữ vậy!”
...
Trương Vân Hi lạnh lùng đứng sang một bên, bình tĩnh nói: “Tính thì tính, ồn ào thì ồn ào nhưng không cho phép các người được động tay động chân với đệ ấy.”
Chỉ một câu nói thốt ra, ánh mắt Trương Vân Hi lạnh đi, sau lưng lại đột ngột hiện ra dị tượng Bạch Hổ đang gào thét chấn động.
Gừ!
Dị tượng Bạch Hổ chấn động trời đất ép những nữ tu định động tay động chân xung quanh Thẩm Thiên lui ra sau nhưng cũng hấp dẫn sự chú ý của nhiều người hơn.
“Dị tượng Bạch Hổ mạnh quá, uy áp đáng sợ như vậy không phải Bạch Hổ Khiếu Thương Khung của Thần Tiêu Thánh địa đấy chứ?”
“Bạch Hổ Khiếu Thương Khung là một dị tượng trong Thần Tiêu Ngũ Lôi Chính Thiên Quyết, không phải chân truyền của thánh địa sẽ không được luyện.”
“Ồ, hẳn vị nữ tử này là đệ tử chân truyền thiên tài của Thần Tiêu Thánh địa?”
“Trẻ tuổi mà đã cường đại như vậy, không hổ là thiên kiêu bước ra từ Thánh địa!”
...
Những người vây quanh xem náo nhiệt vốn đã thấy hứng thú, sau khi Trương Vân Hi bộc phát dị tượng thì càng ngày càng có nhiều tu sĩ tụ tập về phía này.
Sau khi họ thấy Thẩm Thiên bày hàng bốc quẻ thì dần dần cũng có vài người hứng thú bước đến hỏi thăm.
Lúc này, Thẩm Thiên cũng giống như khi ở Vạn Linh Viên, lựa chọn trả lời những người có cơ duyên.
Sau khi đụng phải mười mấy con quỷ xui xẻo không có cơ duyên, cuối cùng Thẩm Thiên cũng gặp được người may mắn đầu tiên.
Có điều sau khi nhìn thấy mặt người may mắn này, Thẩm Thiên lập tức sững cả người: “Lưu Thái Ất, tại sao lại là ngươi?”
Đúng vậy, trùng hợp quá.
Người có duyên đầu tiên sau khi Thẩm Thiên khai trương chúng là Lưu Thái Ất cùng Thẩm Thiên bái nhập Thần Tiêu Thánh địa.
Càng trùng hợp hơn là bên cạnh Lưu Thái Ất đột nhiên còn xuất hiện ba người Tống Chưởng quầy, Chân Chí Giáp, Hùng Mãnh.
Tròng mắt Lưu Thái Ất xoay chuyển: “Quả nhiên là ngài, Ngạo Thiên Tiên sư!”
“Ngài lại tái xuất, giúp người có duyên bốc quẻ tính không lấy phí à?”
Tống Chưởng quầy không hổ là kình địch của Lưu Thái Ất lúc này cũng kích động bước lên phía trước.
Ông ta lệ nóng doanh tròng: “Tiên sư, từ khi chia tay ở Vạn Linh Viên, ta luôn nhớ ngài mãi không quên.”
“Nếu không nhờ có ngài chỉ điểm, chắc chắn lão hủ không thể nhận được cơ duyên lớn bằng trời, bái nhập Thần Tiêu Thánh địa.”
“Giờ ngài lại bắt đầu hành động, hẳn lại muốn chọn người có duyên mới, định ban cho bọn họ cơ duyên lớn bằng trời sao?”
Chân Chí Giáp hít sâu một hơi, cảm thấy mình không thể ở sau mãi được: “Đại ân của Tiên sư suốt đời khó quên.”
“Hôm nay huynh đệ chúng ta đến bình nguyên Mê Vụ lịch luyện, thậm chí còn may mắn được gặp lại Ngạo Thiên Tiên sư.”
“Mong Tiên sư cho phép chúng ta được đi theo làm tùy tùng hầu hạ bên cạnh ngài, để ngài thoải mái sai bảo.”
Hùng Mãnh ngẩn người, sau đó vò đầu nói: “Tiên sư, ta nhớ ngài muốn chết!”
“Ta cũng muốn được hầu hạ bên cạnh ngài, ngài bảo ta làm gì cũng được!”
...