Chương 190 u hoàng trong thiên hạ đều đáng chết (2)
Vốn Thẩm Thiên trốn ở bên lén vận chuyển bí pháp “Dùng Thân Hóa Kiếp” ấn thần văn thiên kiếp, rèn luyện đạo cơ.
Phát triển một cách hèn mọn.
Còn đằng mẫu Lục Cơ thì đang nhìn Ngũ Lôi Ấn đang không ngừng phát triển trên không trung, mặt lộ ra vẻ vô cùng tuyệt vọng.
Trong Ngũ Lôi Ấn này, thực lực của Thần thú mỗi mặt đầu có thể so với con Mậu Thổ Kỳ Lân ban nãy.
Giờ Ngũ Lôi Ấn rơi xuống, cho dù là ở thời kỳ toàn thịnh chưa chắc bà ta có thể chống đỡ được.
Đó là đừng nói đằng mẫu Lục Cơ bây giờ đã bị năm đợt lôi kiếp làm trọng thương.
Tỷ lệ bà ta có thể vượt qua được đạo lôi kiếp thứ sáu này gần như bằng không.
Đằng mẫu Lục Cơ ngước đầu nhìn lôi kiếp trên trời cắn răng nói: “Thiên đạo bất công!”
“Thôi được, lần này bổn tiên cơ thất bại, nhưng trời muốn diệt ta, cũng tuyệt đối không dễ dàng như vậy đâu!”
Ầm!
Giờ khắc này, cả sơn cốc Mê Vụ bắt đầu sụp đổ, Phệ Tiên đằng khổng lồ ẩn nấp sâu trong lòng đất hoàn toàn lộ ra ngoài.
Rễ như phỉ thúy, dây leo như phỉ thúy, toàn thân lóe lên ánh sáng vô cùng đẹp đẽ.
Giờ khắc này, tất cả rễ, dây leo đều cuộn lại với nhau rồi bắt đầu mục nát.
Bọn chúng mất đi tất cả ánh sáng, ngưng tụ ra thứ chất lỏng lấp lánh chiếu sáng rạng rỡ trong hư không.
Khi Thẩm Thiên nhìn thấy từng giọt chất lỏng này xuất hiện liền cảm động đến ứa nước mắt.
Đúng vậy, đây chính là cơ duyên hắn nhìn thấy trên đỉnh đầu Phương Thường.
Phương Thường chỉ cần tùy tiện tản bộ trong bình nguyên Mê Vụ là tìm thấy được.
Sao đến phiên bổn Thánh tử thì suýt chút nữa phải bỏ mạng vậy?
Lúc này trong đầu Thẩm Thiên chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
u Hoàng trong thiên hạ đều đáng chết!
Thân thể Phệ Tiên đằng khổng lồ đang nhanh chóng khô héo, mục nát.
Tinh hoa sinh mệnh của nó hóa thành những chấm sáng màu trắng bạc, không ngừng hội tụ.
Rất nhanh, những ánh sáng màu trắng bạc kia hội tụ lại thành từng giọt chất lỏng không rõ màu trắng bạc.
Từ màu sắc có thể thấy thứ chất lỏng này tương tự như Nhất Nguyên Trọng Thủy nhưng thuộc tính lại hoàn toàn khác biệt.
Nhất Nguyên Trọng Thủy bị Thẩm Thiên hấp thu luyện hóa trước đó toàn thân tản ra trận vực áp bức cường đại, cực kỳ mạnh mẽ.
Loại chất lỏng này tản ra sức mạnh sinh mệnh vô cùng tinh thuần khiến người ta đứng xa nhìn đã cảm thấy tế bào toàn thân cũng phải nhảy cẫng lên khao khát.
Sau khi thứ chất lỏng này xuất hiện, sức mạnh của Tân Hoả Kinh trong cơ thể Thẩm Thiên lại sinh ra xao động mãnh liệt trước nay chưa từng có, nó muốn!
Loại khao khát này không hề kém lúc Thẩm Thiên gặp Nhất Nguyên Trọng Thủy, thậm chí là còn mạnh hơn.
Đương nhiên, lần này Thẩm Thiên không bị dục vọng làm choáng váng đầu óc, hắn cố kiềm nén lại.
Nói đùa à, giờ đằng mẫu Lục Cơ vẫn còn chưa chết đâu, ngươi dám chạy ra cướp bảo vật à?
Người ta chẳng cần phải thi pháp, đặt mông ngồi xuống cũng đủ để đè chết ngươi rồi.
Càng là thời điểm then chốt, càng không thể kích động căng thẳng, nhất định phải tỉnh táo!
Thẩm Thiên trốn ổn định phía sau tảng đá, cố gắng thu liễm khí tức trong sơn cốc đang sụp đổ.
Có mặt nạ lông phượng che giấu khí cơ cộng thêm lúc này đằng mẫu Lục Cơ hoàn toàn không có tâm tư để dò xét xung quanh nữa.
Bởi vậy Thẩm Thiên mãi vẫn chưa bại lộ mà còn nhờ vào bùn đất sụp đổ vùi lấp mà càng nấp kín hơn ban nãy.
Cuối cùng, gần như tất cả Phệ Tiên đằng đều đã khô héo, chỉ còn một khúc Phệ Tiên đằng cuối cùng, ánh sáng càng trở nên sáng chói.
Khi đoạn thân thể phỉ thúy này của Phệ Tiên đằng bắt đầu chậm rãi biến hóa, nó dần hòa làm một thể với nguyên thần của đằng mẫu Lục Cơ.
Lúc này đằng mẫu Lục Cơ thật sự hóa hình, trên người còn tản mát ra khí thế gần sánh vai với trời đất!
Bà ta đột nhiên đạp mạnh xuống đất, cả cơ thể lao về phía Ngũ Lôi Ấn như con thiêu thân bay vào lửa.
Đại địa dưới chân như vỡ nứt trong nháy mắt, mặt đất trong phương viên mười trượng lập tức sụp đổ.
Rầm!
Trong bốn phía bụi mù, bóng dáng xanh biếc như thần kiếm ngút trời.
Bóng dáng của bà ta va chạm với Ngũ Lôi Ấn sau đó nổ tung trong nháy mắt.
Đúng vậy, đằng mẫu Lục Cơ lựa chọn tự nổ tung.
Với cái giá lớn là sau khi hóa hình chân thân hủy diệt, bà ta muốn giành công bằng với thiên đạo.
Uy thế tự nổ tung của đằng mẫu Lục Cơ thật sự quá mức cường đại, lúc này vạn vật giữa trời đất đều thất sắc.
Giữa bầu trời kia chỉ còn lại ánh sáng phỉ thúy nổ tung, thậm chí trong nháy mắt còn áp chế màu sắc của lôi đình.
Trên Ngũ Lôi Ấn khổng lồ xuất hiện vết nứt đáng sợ, từng khối Hỗn Nguyên Lôi Đình rơi xuống dưới như những viên đá, hóa thành Lôi đình.
Lúc này phế tích sơn cốc Mê Vụ đã sụp đổ này đột ngột hóa thành luyện ngục lôi đình, xung quanh đều là lôi quang kim sắc.
“Trời đất bất nhân coi vạn vật như chó, sao khi nào cũng yêu quý nhân tộc hơn vậy, thiên đạo bất công!”
“Bổn tiên cơ không phục, hôm nay cho dù phải chết nhưng ta nhất định sẽ quay lại!”
“Đến lúc đó cực cảnh Niết bàn đắc đạo thành tiên, trời có thể làm gì được ta!”
Giọng nói cuồng vọng không bị trói buộc của đằng mẫu Lục Cơ quanh quẩn trong sơn cốc sụp đổ rồi dần biến mất.
Còn về Thẩm Thiên, giờ hắn không rảnh để hóng chuyện nữa.
Vì lúc Ngũ Lôi Ấn vỡ nát hắn càng cảm nhận được nhiều hơn nữa.
Vốn tuần hoàn tương sinh của Ngũ Lôi Ấn huyền diệu nội liễm, vô cùng tối nghĩa khó hiểu.
Nhưng sau khi chân thân đằng mẫu Lục Cơ tự nổ đánh Ngũ Lôi Ấn rách tả tơi thì trong nháy mắt đã để lộ sơ hở.
Thông qua sơ hở trong tích tắc ngắn ngủi này Thẩm Thiên đã hoàn toàn dùng bí pháp “Dùng Thân Hóa Kiếp” xâm nhập vào trong.
Lúc này, Thẩm Thiên cảm thấy dường như mình đã trở thành một phần của thiên kiếp.
Đạo cơ trong cơ thể hắn đang cộng minh với Ngũ Hành Lôi Ấn trên trời, từng đạo thần văn hiển hóa.
Sau lưng Thẩm Thiên lờ mờ xuất hiện ngũ đại dị tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân.