Chương 198 Oán niệm của Tiểu Yêu Tinh (2)
Nhìn cái lỗ nhỏ vừa rồi Phệ Tiên đằng bỏ trốn để lại, Thẩm Thiên trầm mặc.
Nói thật lòng, ngẫm lại, Thẩm Thiên cảm thấy liên chiêu vừa rồi mình dùng không đủ trôi chảy.
Nếu không, chắc chắn hắn có thể lôi nốt cả nửa thân dưới của Phệ Tiên đằng ra, không cho yêu tinh kia chạy trốn.
Hiện giờ một nửa cây Phệ Tiên đằng đã bỏ trốn rồi, không biết sau này liệu có gây ra phiền toái gì không. Khá là khó giải quyết.
May sao bổn Thánh Tử vẫn mang theo mặt nạ Phượng Vũ, chẳng những che kín được mặt mà còn thu liễm hết được hoàn toàn khí tức toàn thân.
Cộng thêm chiến giáp Thần Thủy Linh Tôn bổn Thánh Tử đang mặc trên người đây, Phệ Tiên đằng nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ đến khả năng bổn Thánh Tử là nam đâu!
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ước lượng nửa thân Phệ Tiên đằng trong tay. Cũng không tệ lắm.
Cả cây Phệ Tiên đằng này dài ba thước, đoạn trên tay mình dài tới hai thước rưỡi rồi.
Nơi đứt gãy vẫn còn đang rỉ nước màu nhũ bạc tỏa sáng lóng lánh long lanh.
Bất ngờ, năng lược của Tân Hỏa Kinh trong cơ thể Thẩm Thiên bộc phát ra một khát vọng mãnh liệt.
Hắn cũng chẳng biết làm sao, vì hắn phát hiện mình muốn ăn luôn cả dây leo này.
Thứ đồ chơi này, thoạt nhìn có vẻ rất ngon.
◇ ❖ ◇
Nhưng vẫn là câu nói kia, Thẩm Thiên không phải là kẻ yếu sẽ bị dục vọng cấp thấp chi phối.
Hắn biết rõ lúc này việc gì là quan trọng nhất, bèn lấy một đống bình bình lọ lọ từ trong Thương Minh giới ra.
Số bình bình lọ lọ này đều được luyện chế từ linh ngọc mà thành, dùng để chứa linh dược, có thể giữ được dược tính ở mức độ lớn nhất.
Mặc dù Thẩm Thiên không biết linh tuyền niết bàn này có thể dùng để làm gì, nhưng chắc chắn là bảo bối, đương nhiên hắn phải thu sạch về rồi giữ cho thật tốt.
Một hồ trọn vẹn hơn hai mươi dặm vuông chứa đầy linh tuyền niết bàn, có thể hình dung ra nhiều thế nào. Thực sự là có thể khiến cho người ta ngây ngẩn đấy.
Dù đám bình bình lọ lọ kia đều được khắc trận pháp không gian đơn giản, có thể tăng sức chứa lên mấy lần. Nhưng Thẩm Thiên cũng phải gom đến mấy trăm bình mới miễn cưỡng chứa được hết số linh tuyền lớn như vậy.
Sau khi cất hết linh tuyền niết bàn, nhìn sang đống bùn đất thấm đẫm linh tuyền, Thẩm Thiên cảm thấy đây cũng là bảo bối.
Dù sao số đất bùn này cũng là hỗn hợp của thân thể mục nát của Phệ Tiên đằng và linh tuyền mà ra, chắc chắn là thứ đất màu mỡ giàu dinh dưỡng nhất trên đời này!
Mang số đất này về đỉnh Thánh Tử để trồng thử một chút hoa hoa cỏ cỏ, nhân sâm linh chi gì đó, thế nào cũng thơm.
Thế là hắn lấy ra một cái xẻng từ trong Thương Minh giới, bắt đầu điên cuồng đào đất!
Cuối cùng, dưới đáy hồ đã bị Thẩm Thiên đào mất ba thước đất.
Lúc này Thẩm Thiên mới thỏa mãn dừng lại, không sót giọt linh tuyền nào.
Đúng lúc này, tràng hạt Cửu Tử trong ngực hắn khẽ rung lên nhè nhẹ, thông báo: “Chủ nhân, cạnh bên này có oán khí.”
Oán khí sao?
Thẩm Thiên sững sờ, sau đó thì mừng phát điên. IQ và EQ của hắn đều rất cao, hiện ở đây còn có thể có ai mang oán khí nữa đây?
Không phải là nửa thân Phệ Tiên đằng kia sao?
Thì ra tiểu yêu tinh còn chưa đi. Nếu đã vậy đừng trách bổn Thánh Tử ra tay độc ác phá hủy dây leo.
Hắn nhẹ nhàng dùng thần niệm nói: “Cửu Nhi, tỉnh táo một chút, không nên kích động.”
“Nơi này có một dây Phệ Tiên đằng dại, ngươi lặng lẽ nói cho ta nơi phát tán oán khí đi.”
“Ta muốn lặng lẽ tới gần, rồi bất ngờ bắt nó lại. Làm vậy nó sẽ không chạy thoát được nữa!”
Cửu Nhi trả lời: “Vâng, Cửu Nhi cảm thấy cây dây leo kia đang trốn sau tảng đá phía đông nam của chủ nhân.”
Thẩm thiên hít sâu một hơi, không lập tức xoay người quay sang đó nhìn mà chỉ lẳng lặng phát tán thần niệm.
Quả nhiên, đằng sau tảng đá có một đoạn dây leo màu phỉ thúy dài chừng nửa thước đang thò đầu ra nhìn về phía này.
Dường như cảm ứng được gì đó, nó bất ngờ cắm đầu xuống đất, chổng một đoạn thân lên trời.
Còn muốn đi à? Ngoan ngoãn tiếp nhận chế tài đi!
Thẩm Thiên bất ngờ thôi động kiếm chủ lệnh, liên xạ thần thương và chín cây âm dương phá yêu thương.
Một loạt đòn tấn công dày đặc trút tới phía dây leo kia.
Nhất thời, oanh tạc bao trùm!
Pằng pằng pằng pằng pằng!
Từng viên đạn linh thiết châu càn quét tảng đá, chỉ trong chớp mắt đã nện tảng đá vỡ tan tành.
Loạt đạn tiếp tục càn quét mặt đất, đào lên những cái lỗ thật sâu, chi chít san sát.
Đương nhiên, đòn tấn công mạnh hơn là kiếm linh của kiếm chủ lệnh.
Lúc này kiếm chủ lệnh đã hấp thụ đủ linh thạch, có thể phát ra đòn tấn công mạnh nhất.
Lần tấn công này, kiếm chủ lệnh hao một lèo năm ngàn linh thạch, lực tấn công quả thực là siêu phàm.
Cho sù là Tôn giả Nguyên Anh kỳ yếu một chút, đối diện với một kiếm này cũng sẽ hốt hoảng sợ hãi, chỉ sơ sót một cái thôi sẽ bị thương nặng mà ngã gục.
Vô tận kiếm khí rơi xuống cày nát mặt đất thật sâu, bụi mù tung bốn phía.
“Áo giáp Huyền Vũ hợp thể, mở Huyền Vũ thuẫn!”
Thẩm Thiên lại chồng chất phòng ngự lên người, cẩn thận từng li từng tí đi theo hướng kia, vừa đi vừa hỏi: “Cửu Nhi, còn oán niệm nữa không?”
Tiếng Cửu Nhi vang lên trong ngực hắn: “Cảm nhận không rõ lắm, hình như đã tiêu tán, lại như đang trốn rồi.”
Thẩm Thiên tính toán một lát, đi vào vị trí ban đầu của Phệ Tiên đằng, thổi tan bụi mù.
Hẳn chỉ thấy nơi này vừa bị đòn tấn công của mình đào ra một cái hố đất khổng lồ.
Trong cái hố này có một đoạn dây leo nhỏ dài chừng ba thước.
Nhưng đoạn dây leo này đã thủng cả trăm ngàn lỗ, chảy ra chất lỏng màu ngà sữa.
Chất lỏng màu ngà sữa kia tỏa ra mùi hương thơm nồng nàn khiến cho cơn thèm khát trong lòng Thẩm Thiên càng khô nóng hơn.
Thẩm Thiên cẩn thận ngự kiếm khống chế liên xạ thần thương chọc chọc đoạn dây leo này, đảm bảo nó không còn động tĩnh gì nữa.