Chương 268 Tình nhân cũ của Bích Liên thiên tôn (3)
Lúc này, Thẩm Ngạo nhìn nụ cười chân thành của Thẩm Thiên, cảm thấy tâm tình vô cùng phức tạp.
Nói thật, từ lúc bước vào tu tiên giới, thế giới quan của Thẩm Ngạo đã chịu phải đả kích cực lớn.
Rõ ràng hắn là thiên tài trăm năm mới có một lần của hoàng thất nước Đại Viêm, từ nhỏ đã là niềm kiêu hãnh của mọi người.
Thế mà sau khi gia nhập vào Thái Bạch động thiên, Thẩm Ngạo lại phát hiện rằng, tài năng thiên phú của hắn thật ra không hề nổi trội như mình tưởng.
Tài năng thiên phú của Lý Trường Ca sư huynh, Lý Liên Nhi sư tỷ đều mạnh hơn hắn.
Thậm chí ngay lúc này, so với những đệ tử thí luyện trên chiến trường Thượng Cổ, trình độ của hắn cũng chỉ xếp ở mức trung đẳng trở lên thôi.
Thế mà, người em Thập Tam hoàng đệ mà hắn vẫn luôn tránh xa ngàn dặm kia chỉ cần rung người một cái là trở thành Thánh Tử của Thần Tiêu thánh địa rồi.
Hắn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, ai cũng muốn quây quần bên cạnh hắn.
Người đó được sư tôn sùng bái vô cùng, Linh Tiên tiên tử - người được mệnh danh là ‘chỉ cần sánh đôi với cô nương đó thì không cần phấn đấu nữa’, lại là người hâm mộ trung thành của Thập Tam hoàng đệ.
Không thể không nói rằng, lòng tự tôn của Thẩm Ngạo đã chịu phải sự đánh bại rất lớn.
Nếu hắn chịu khó hơn, có lẽ sau khi rèn luyện xong ở Bảo Kiếm phong, kiếm đạo sẽ trở nên tăng tiến hơn.
Còn nếu không, thì có khả năng tâm thái sẽ suy sụp, tự sa ngã cũng nên.
Thẩm Thiên nhìn Thẩm Ngạo đang nhìn chằm chằm vào mình, hơi đơ người ra.
Sao thế, Lục ca đang chê ta cho huynh ấy ít thánh dịch sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên lại lấy ra thêm một hộp gỗ Linh Đàn từ trong Thương Minh giới ra, nhét hai cái hộp vào tay Thẩm Ngạo.
“Lục ca, chúng ta huyết mạch tương liên, hi vọng huynh không để bụng chuyện hiểu lầm khi trước ở Vạn Linh Viên và trong hoàng cung.
Thẩm Ngạo cứ thế nhận lấy hai mươi cân Niết Bàn thánh dịch, như hoà thượng sờ không thấy tóc: “Vạn Linh Viên, hiểu lầm gì?”
Thẩm Thiên hơi đờ người ra, trên trán đổ ra một giọt mồ hôi lạnh.
Còn Tống chưởng quầy ở phía sau còn toát nhiều mồ hôi lạnh hơn.
Thẩm Thiên ho nhẹ một tiếng: “Không có gì, không quan trọng đâu, cái gì qua rồi thì để nó qua đi!”
Ồ!!!
Thẩm Ngạo đột nhiên nhớ lại!
Đúng, chính vì thập Tam hoàng đệ tự xưng là Thẩm Ngạo Thiên ở Vạn Linh Viên, nên Tiêu Linh tiên tử mới hiểu lầm, tưởng bổn điện hạ là Thẩm Ngạo Thiên.
Từ đó mới tìm đến tận nơi, chỉ thẳng mặt mắng bổn điện hạ xấu trai.
Đáng ghét, đời này bổn điện hạ chưa từng chịu đựng sự ủy khuất nào như thế!
Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng tức, Thẩm Ngạo hít sâu một hơi: “Thập tam đệ, huynh chưa từng để bụng chút hiểu lầm nhỏ nhoi này.”
“Thập tam đệ giữ lại bình thánh dịch trị thương này đi! Huynh vẫn còn nhiều hồi xuân đan lắm.”
“Huống hồ, bây giờ huynh đang luyện kiếm đạo, kiếm có ‘ngạo cốt’, sẽ không quen...”
Thẩm Ngạo còn chưa nói hết câu, thì đột nhiên trong đầu vang lên giọng nói của Tử Dương tôn giả truyền đến bằng thần thức.
“Nghiệt đồ, nghiệt đồ!!! Đồ đệ ngốc của ta, cứ nhận lấy đi!”
“Ngươi có biết Niết Bàn thánh dịch này quý giá cỡ nào không? Bán sư phụ của con đi cũng chưa chắc đổi lại được một bình Niết Bàn thánh dịch đâu!”
“Nếu năm xưa vi sư có một đệ đệ như vậy thì cần gì phấn đấu nỗ lực nữa, Ngạo Nhi đừng có cái kiểu sống trong phúc mà không biết hưởng phúc chứ!”
Nghe mấy lời điên rồ của Tử Dương tôn giả, Thẩm Ngạo ngây người ra.
Chỉ có hai mươi cân Niết Bàn thánh dịch mà bán sư tôn đi cũng không đổi lại được?
Từ khi nào mà sư tôn lại không đáng tiền như vậy?
Ấy ấy không đúng, phải là Niết Bàn thánh dịch rốt cuộc là bảo vật gì mà lại đáng đồng tiền như thế!
Nghĩ đến đây, trong lòng Thẩm Ngạo càng gato hơn!
Cùng là con của Thẩm gia ở nước Đại Viêm, mà quà Thập tam đệ tặng lại có thể mua được hai người sư phụ của hắn.
Mẫu phi, Ngạo Nhi làm người thất vọng rồi!!!
Nhưng ngẫm kĩ lại, lúc đầu hình như mẫu phi quả thực không được sủng ái như Lan Phi, hơn nữa còn là một trong những người u mê Lan Phi.
Ừm, xem ra.
Bổn điện hạ không bằng Thập tam đệ cũng là chuyện bình thường!
Thẩm Ngạo tìm được lối thoát cho mình, tròng lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thậm chí, đến ‘kiếm tâm’ dường như cũng trải qua một đợt tôi luyện, trong một khoảng thời gian ngắn, trình độ kiếm đạo đã tiến bộ rất nhiều!
Thẩm Thiên nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Ngạo thay đổi không ngừng, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Ta đã cho Lục ca hai bình Niết Bàn thánh dịch rồi mà! Lục ca muốn khách sáo thì cứ khách sao
Nhưng khách sáo đến mức biểu cảm cũng thay đổi phong phú thế này sao!
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên bất lực nói: “Lục ca, đây là tấm lòng của đệ, huynh đệ hai ta...”
Thẩm Thiên còn chưa nói hết câu đã bị Thẩm Ngạo cắt ngang: “Được rồi, nếu Thập tam đệ cố chấp như thế thì ta đành nhận vậy.”
Hắn ta khẽ cười nhận lấy hai hộp Niết Bàn thánh dịch, cho vào pháp khí trữ vật.
Lúc này, Thẩm Ngạo đã buông xuống chuyện Niết Bàn thánh dịch, buông xuống lòng so sánh hơn thua với Thập tam đệ.
Trên đời này luôn có vài người là con của trời, là nhân vật của thời đại, người bình thường khó mà sánh bằng.
Nếu cứ cố chấp đối đầu với người như vậy chẳng khác nào rước lấy phiền não về.
Thẩm Ngạo tỉnh ngộ rồi, cũng đã lĩnh ngộ triệt để rồi.
Thay vì coi Thập tam đệ là đối thủ âm thầm cạnh tranh trong lòng, thì hãy coi đệ ấy như một mục tiêu, một tấm gương đi.
Để học hỏi, làm theo, giúp đỡ hỗ trợ đệ ấy, hoặc là hai người cùng kết bạn, đi trên con đường tu tiên!
Dường như ‘kiếm tâm’ bị bám bụi đã được lau chùi, Thẩm Ngạo đã hiểu sâu hơn về kiếm rồi!
Lúc này, hắn đã lĩnh ngộ được kiếm đạo mà Tử Dương tôn giả nói...
Là gì rồi!
Cuối cùng Thẩm Ngạo cũng nhận lấy Niết Bàn thánh dịch, Thẩm Thiên liền thở phào một hơi.
Lúc này, Lý Liên Nhi đứng kế bên nhìn đến ngây người.
Cái hộp và bình ngọc đẹp đẽ đó, không phải là món quà mà Thẩm Thiên ca ca đặc biệt chuẩn bị cho Linh Nhi sao?
Sao nhiều phần quà quá vậy?
Ừm, lẽ nào Thẩm Thiên ca ca còn tiện thể chuẩn bị cho bọn họ nữa?
Lý Liên Nhi, Tiêu Linh, Thẩm Ngạo đều nhận được Niết Bàn thánh dịch rồi, ai nấy đều vui mừng.
Nhưng những đệ tử thiên kiều khác của động thiên phúc địa, lúc này đang gato trong lòng.
Sở dĩ họ ghen, không phải vì không được tăng Niết Bàn thánh dịch.
Nói thật, là bởi vì đến đệ tử Trúc Cơ kì của Thần Tiêu thánh địa cũng phải nhờ đến sự giải thích của Tần Vân Địch, mới biết Niết Bàn thánh dịch từ đâu ra.
Những đệ tử Trúc Cơ kì phi thánh địa, hoàn toàn không biết Niết Bàn thánh dịch là cái gì luôn.
Bọn họ ghen chỉ đơn giản là vì khung cảnh ba người Lý Liên Nhi. Tiêu Linh và Thẩm Thiên đứng với nhau nhìn rất hài hòa.
Nam thì gato với Thẩm Thiên, nữ thì gato với Lý Liên Nhi và Tiêu Linh, nói chung là mùi chanh chua vô cùng nồng nặc.