Chương 277 Cơ duyên của sư huynh, sao có thể chia cho ta nhiều vậy? (2)
...
“Mọi người chuẩn bị, bắt đầu hành động!”
Mọi người ai được chia m Dương Phá Yêu thương riêng, dùng thần niệm nhắm chuẩn phương hướng.
Thẩm Ngạo cũng được chia một cây, nhìn đoản thương đen nhánh trong tay trong lòng Thẩm Ngạo vốn còn hoài nghi.
Đoản thương trông bình thường này có thể lấy được thủ cấp kẻ địch ở ngoài ngàn bước sao? Không phải nói chơi đấy chứ?
Chẳng biết, thủ đoạn ngự thương giết địch đối với đám đầu lâu này có thể thực hiện được không đây?
“Lục điện hạ, lão hủ sẽ biểu diễn cho người coi một lần!”
Tống Chưởng quầy nhiệt tình tiến đến trước mặt Thẩm Ngạo, bắt đầu dạy Thẩm Ngạo cách sử dụng m Dương Phá Yêu thương.
Ông ta sử dụng thần niệm khóa chặt trên một khô lâu sừng rồng màu đỏ nhạt phía ngoài sơn cốc, phát động pháp trận dẫn nổ lôi phù trong thương.
Ầm!
Tiêu m trận pháp được phát huy tác dụng, âm thanh lúc bắn ra được giảm âm lượng đến cực hạn, chỉ còn một tiếng động rất nhỏ.
Cho dù là tiếng động này rất nhỏ này thì cũng bị Liễm Tức trận pháp hoàn toàn che giấu.
m Dương Phá Yêu thương khẽ chấn động, một viên đạn đen nhánh xé rách hư không, bắn thẳng vào trong hốc mắt khô lâu sừng rồng.
Bụp!
Đầu của khô lâu sừng rồng bị bắn rơi khỏi cơ thể, linh hồn chi hỏa bị dập tắt.
Ám sát với độ chính xác cao, một phát súng nữa vang lên!
Thẩm Ngạo trợn tròn mắt, thế giới quan dần dần sụp đổ.
Nên biết kiếm pháp hắn ta khổ tu mấy ngày nay đến cả đám khô lâu tiểu binh ngoài hẻm núi cũng không thể đánh lại.
Những khô lâu binh siêu cấp trong sơn cốc này rõ ràng đã được long khí tăng cường vậy mà từng con lại chết dưới một thanh m Dương Phá Yêu thương.
Điều này thật sự khiến Thẩm Ngạo sinh ra suy nghĩ “rốt cuộc ta luyện kiếm có ích gì”, cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh,
Khô lâu sừng rồng kia ngã trên mặt đất, trong lòng mọi người lập tức căng như dây cung, chuẩn bị vắt chân lên cổ bỏ chạy rút lui.
Những khô lâu sừng rồng khác hình như cũng không hề phát giác ra đồng bào của mình đã ngã xuống.
Hoặc có thể nói, linh trí của bọn nó quá thấp, căn bản cũng không biết đầu của đồng bọn bỗng nhiên rơi xuống có nghĩa là như thế nào.
Những con khô lâu kia chỉ nghe thấy tiếng Linh kim đạn và xương sọ va chạm, sau đó là nhìn sang rồi tiếp tục quay đầu lại.
Trên gương mặt không có thịt kia đầy vẻ sững sờ.
Thấy đám khô lâu sừng rồng này phản ứng chậm chạp như vậy thì cuối cùng Thẩm Thiên đã yên tâm hơn một chút.
Trên thực tế, những khô lâu sừng rồng này cũng không phải chủ nhân sơn cốc, trong Cự Long sơn cốc này còn có tồn tại mạnh hơn nữa.
Có điều vào thời kỳ đặc biệt năm năm một lần, những tồn tại đáng sợ Nguyên Anh kỳ trở lên đều đi sâu vào trong chiến trường thượng cổ này.
Cho nên trong sơn cốc chỉ còn lại mấy thứ khờ này khiến đám Thẩm Thiên vô tình nhặt được bí kíp rồi.
Nếu không, trận pháp của bọn họ thật sự không thể nào che giấu được vong linh cấp cao.
Tóm lại, nhóm người này vô tình gặp được BUG, lén lút bắn điên cuồng về đám khô lâu sừng rồng này.
Đoàng~!
Đoàng Đoàng ~!
Đoàng Đoàng Đoàng ~!
Từng cái đầu của khô lâu rơi trên mặt đất, lửa linh hồn dập tắt.
Rất nhanh, gần trăm khô lâu trong sơn cốc hơn phân nữa đã hóa thành xương cốt rơi khắp nơi.
Lúc này những khô lâu màu đỏ máu kia cũng đã phát hiện ra chút gì đó, bắt đầu cảnh giác nhìn xung quanh sơn cốc.
Lửa linh hồn trên trán bùng cháy giống như cảm ứng được điều gì.
Đáng tiếc, với những khô lâu chỉ dựa vào mùi, thanh âm, dương khí để cảm ứng được kẻ địch mà nói, đám người ở trong Liễm Tức trận pháp phía xa xa kia giống như đang tang hình vậy.
Bọn chúng căn bản không có cách nào xác định được vị trí của nhóm Thẩm Thiên, chỉ có thể bị động bị đánh.
Sau khi Linh kim đạn bắn ra, những khô lâu màu đỏ sậm kia hình như đã có thể cảm ứng được vị trí đạn nên cũng có thể công kích và né tránh.
Nhưng chúng hoàn toàn không biết trợ giúp đồng bạn, chỉ biết nhìn khô lâu bình thường bên cạnh ngã xuống đất.
Rất nhanh, trong sơn cốc, trừ những khô lâu sừng rồng đỏ thẫm ra thì những con khô lâu sừng rồng màu đỏ nhạt khác đều bị giết sạch.
“Tiếp theo là những khô lâu sừng rồng Kim Đan kỳ kia.”
“Thôi được, nếu tất cả mọi người đã khách khí như vậy, vậy thì ta sẽ không khách khí nữa.”
Thẩm Thiên cười nói: “Mọi người cùng nhau thu thập Long Huyết Thảo đi! Nhớ đừng mạnh bạo quá làm tổn thương gốc rễ và cành lá.”
Nên biết Long Huyết Thảo hoàn chỉnh có thời gian bảo quan xa hơn Long Huyết Thảo bị tổn thương rất nhiều, giá trị cũng cao hơn rất nhiều.
“Mặt khác, đất đai vùng này đã từng được nhuốm tinh huyết, khí tức của Long thi, cũng đã hóa thành linh thổ cực phẩm, mọi người có thể thu thập nhiều một chút để mang đi.”
Lời của Thẩm Thiên khiến mọi người hơi sững sờ, tiếp theo thì bừng tỉnh đại ngộ!
Rất đúng, rất đúng, nếu không có Thánh tử sư huynh nhắc nhở thì suýt chút nữa đã không để ý đến linh nhưỡng này rồi.
Thổ nhưỡng có thể sinh trưởng được Long Huyết Thảo chắc chắn là linh nhưỡng cực phẩm, là lựa chọn tuyệt vời để nuôi trồng kỳ trân dị thảo.
Sau khi nghĩ ra điều này, tất cả mọi người bắt đầu hành động với khí thế ngất trời.
Rất nhanh, tất cả sừng rồng, xương rồng và Long Huyết Thảo trong Cự Long sơn cốc đều bị quét sạch sành sanh.
Thậm chí ngay cả mặt đất xung quanh thi cốt cự long cũng bị cày đi hơn ba thước.
Trên mặt tất cả mọi người, đều mang nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.
Thẩm Ngạo nhìn túi trữ vật chất đầu bảo vật trên mặt nở nụ cười sung sướng.
Hắn ta cũng được chia một lượng lớn Long Huyết Thảo và linh nhưỡng, lần lịch luyện này có thu hoạch hoàn toàn vượt xa sự tưởng tượng của Thẩm Ngạo.
Nên biết với đại đa số các tu sĩ mà nói, ba đến năm bụi Long Huyết Thảo bình thường đã đủ để cường hóa nhục thân đến cường độ cực hạn.
Cho dù là những thiên tài kia, trên cơ bản chỉ cần tám đến mười bụi Long Huyết Thảo tuyệt đối đã đủ dùng, thậm chí còn có dư.
Còn lúc này trong túi trữ vật của Thẩm Ngạo có ít nhất tám mươi đến cả trăm bụi Long Huyết Thảo.
Chừng này đủ để cường hóa nhục thân của hắn ta đến cực hạn, hơn nữa còn dư rất nhiều!
Đây là một khoản tài phú khó có thể tưởng tượng được!
Đi theo Thập tam đệ, thật tuyệt!
...