← Quay lại trang sách

Chương 297 Khổng Tước kỵ sĩ? Khá thú vị đấy! (2)

Thẩm Thiên có Long Uyên thánh giáp hộ thân, Khổng Mộng làm Công chúa Khổng Tước Thần tộc, đương nhiên cũng phải có bảo vật hộ thân.

Một chiêu hỗn nguyên chưởng tâm lôi vừa rồi của Thẩm Thiên đã xé rách lồng ngũ sắc thần quang, nhưng bị ngũ sắc thải y ngăn cản.

Nhưng Khổng Mộng kiêu ngạo cỡ nào chứ? Đương nhiên sẽ không vin vào cớ đó để chơi xấu. “Ngươi rất mạnh, ta rất thỏa mãn!”

Thẩm Thiên không nói nửa lời, lấy niết bàn thánh dịch từ trong thương minh giới ra, rót từng ngụm từng ngụm vào bụng.

Nói đùa, thực sự nghĩ hỗn nguyên chưởng tâm lôi là kỹ năng thích bắn là bắn sao?

Lúc này nhìn thì hắn có vẻ rất bình thường, nhưng thật ra hai chân đều mềm nhũn rồi!

Nếu tiếp tục đánh nữa sẽ bị móc sạch.

Dù Khổng Mộng nhìn thì có vẻ chật vật nhưng rõ ràng vẫn còn nhiều sức, mà Thẩm Thiên thì rất khó mà đánh ra một chiêu hỗn nguyên chưởng tâm lôi thứ hai.

Nếu tiếp tục đánh nữa, hắn cũng chỉ có thể xuất ra tru tiên kiếm, nhưng nói vậy thì là liều mạng tranh đấu thật rồi.

Dù sao, với Thẩm Thiên, hiện giờ tru tiên kiếm là một trong những con át chủ bài mạnh nhất rồi, không thể tùy tiện để lộ.

Tình cảnh như lúc này là tốt nhất, thỏa mãn được Khổng Mộng, đuổi được nàng đi coi như giải quyết viên mãn.

Thấy Thẩm Thiên không nói lời nào, Khổng Mộng lại nói: “Thẩm Thiên, ta sẽ nhớ kỹ ngươi!”

Nghĩ nghĩ một lát, Khổng Mộng lại nói: “Ngươi có hứng thú trở thành nhân gian hành tẩu của bổn tộc không?”

“Nếu ngươi đồng ý, có lẽ bổn tộc sẽ truyền thụ diệu thuật ngũ sắc thần quang cho ngươi.”

“Dùng cái này, ký kết minh ước giao hảo vĩnh cửu của bổn tộc và quý Thánh địa!”

Có hứng thú trở thành nhân gian hành tẩu của tộc Khổng Tước không?

Còn ký kết minh ước giao hảo giữa Khổng Tước Thần tộc và Thần Tiêu Thánh địa sao?

Đùa à! Khổng Tước Thần tộc các ngươi tìm nhân gian hành tẩu tùy tiện như vậy sao?

Khổng Mộng vừa nói ra chuyện hoang đường này, Kim Vũ sau lưng lập tức tái mặt hỏi lại: “Khổng Mộng tiên tử, làm sao có thể?”

Thật ra hành tẩu nhân gian của Khổng Tước Thần tộc cũng có vài phần tương tự với việc đảo Hắc Long ở Đông Hải bồi dưỡng Long kỵ sĩ.

Đều là phương pháp kiêm tu cả nhân tộc và yêu tộc vô thượng, con người ký kết khế ước với yêu tộc.

Thiên kiêu này sẽ là cầu nối cho mối quan hệ của loài người và yêu tộc, có vài phần giống như quan ngoại giao ở Tu Tiên giới.

Trên thực tế, nhân tộc là vạn vật chi linh, cũng từng có thời gian hành tẩu nhân gian tương tự với các tộc đại yêu.

Nhất là trong trận đại chiến với tà linh ngoại vực xâm chiếm từ vạn năm trước, việc nhân yêu hợp tác làm bạn rất phổ biến.

Thiên kiêu nhân tộc hợp tác cùng thiên kiêu yêu tộc, ký kết khế ước tu luyện hợp kích kỹ năng.

Thậm chí bởi vậy đã từng có rất nhiều thần tiên quyến lữ vượt qua giới hạn chủng tộc.

Chỉ có điều, sau khi tà linh ở ngoại vực bị đánh lui, nhân tộc và yêu tộc không còn kẻ địch bên ngoài nữa, lại quay lại ngứa mắt chém giết lẫn nhau.

Dần dà, các khế ước của đại thân của thú tộc và nhân tộc cũng trở nên càng ngày càng ít.

Kim Vũ có nghĩ thế nào cũng không ngờ nổi Khổng Mộng lại đưa ra lời mời này.

Đơn giản là quá bất hợp lý. Ngươi có còn tí tình nghĩa đồng bào yêu tộc nào không?

Tiên tử, ta mời ngươi tới tru sát hắn cơ mà?

Chỉ vì tên Thánh tử này đủ mạnh, ngươi liền bị ma quỷ ám ảnh, bị hắn chinh phục rồi sao? Ngươi thích hắn hả?

Nhất thời, Kim Vũ cảm thấy tâm tình của mình đều nổ tung!

Thẩm Thiên lại càng ngơ ngẩn, vì căn bản hản không biết cái gì gọi là hành tẩu nhân gian của Khổng Tước tộc.

Nhưng làm hành tẩu nhân gian của Khổng Tước Thần tộc có thể học thuật ngũ sắc thần quang sao?

Khổng Tước kỵ sĩ sao? Nói thật thì Thẩm Thiên cũng khá động lòng đấy!

Dù sao hắn cũng từng đi phá lồng ngũ sắc thần quang rồi, lực phòng ngự cực kỳ mạnh.

Thứ thần thuật bảo mệnh vô thượng này là thứ Thẩm Thiên thích nhất đấy!

Khi Thẩm Thiên đang âm thầm động tâm, đột nhiên hắn cảm giác quả trứng rồng màu đen sau lưng hơi rung rung.

Ngay sau đó, quả trứng đột nhiên nặng hẳn.

Một giọng nói con gái non nớt phẫn nộ vang lên trong đầu Thẩm Thiên.

“Tiểu tử, bổn cung không cho phép ngươi ký kết cùng tiện nhân này!”

Cùng với tiếng động đó, một quả trứng màu đen từ trong bao đồ sau lưng Thẩm Thiên nhảy ra.

Vỏ quả trứng kia ẩn hiện đường vân hình rồng, rõ ràng đây chính là trứng rồng lúc trước Ngao Băng niết bàn biến thành bản nguyên.

Quả trứng rồng lơ lửng trên không, vầng hào quang màu đen ngưng tụ ra một bóng người, có vẻ rất giống với Ngao Băng, chỉ khác là nhỏ hơn rất nhiều.

Trước đó, trên khung xương của Thánh Long, Thẩm Thien có nhìn thấy hình dáng Ngao Băng, giống thiếu nữ hai mươi tuổi.

Mà lúc này bóng hình nữ tử nổi lên từ quả trứng rồng lại là một cô bé con chừng sáu bảy tuổi mặc váy đen.

Cô bé chống nạnh, miệng phồng má tròn, sắc mặt đầy tức giận, như một đứa trẻ bị cướp mất kẹo vậy.

Nhưng Thẩm Thiên chỉ muốn líu lưỡi, mẫu long này còn nhỏ, cũng không được xinh đẹp như trước, nhưng nét tà ác lại không thay đổi chút nào.

Thân thể nhỏ nhắn phải chịu áp lực vốn không nên nhận, thực khiến cho người ta phải thở dài.

Nhìn Ngao Băng lơ lửng trên quả trứng rồng, Thẩm Thiên chợt nhớ tới con hồ ly nhỏ nào đó.

Nói thật chứ, nếu để Ngao Băng đổi sang một thân váy đỏ, đeo một hồ lô rượu lớn sau lưng, lại đổi đôi sừng rồng màu hồng phấn thành cặp tai hồ ly lại có vài phần phong thái nhã nhã.

Hắn khá tò mò, sau khi niết bàn, thực lực của phệ tiên đằng dường như bị rớt xuống với phạm vi rộng.

Không biết tiểu mẫu long này niết bàn thành trứng rồi thực lực có suy yếu bớt không? Có cơ hội biến nó thành long kỵ không?

Thẩm Thiên cứ nghĩ miên man, dù sao thì Long kỵ sĩ cũng là giấc mơ anh hùng của rất nhiều nam sinh.

◇ ❖ ◇