Chương 306 Tập kích trong chiến trường thượng cổ (1)
Là Huyết Ma, mọi người cẩn thận!"
Trước khi đi vào chiến trường thượng cổ, tất cả đệ tử đều đọc qua kinh nghiệm tiến công rất chi tiết.
Trương Tam la lớn: "Các vị sư huynh đệ bố trí "Thần Tiêu Đãng Tà kiếm trận"!"
Không thể không nói, khả năng lãnh đạo của đệ tử Thần Tiêu Thánh Địa vẫn khá tốt.
Sau một tiếng lệnh của Trương Tam, trường kiếm trong tay tất cả đệ tử đồng loạt bắn ra bao vây bốn phía xung quanh.
Lôi quang lóe sáng ở mười thanh trường kiếm có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tạo nên lá chắn mơ hồ bảo vệ tất cả đệ tử ở trong.
Mùi máu tươi càng thêm nồng đặc hơn, tiếng bước chân vang lên rõ ràng trong tai mọi người.
Rất nhanh, một con Huyết Ma to lớn cao hơn vài chục mét xuất hiện trước mặt mọi người.
Nó được ngưng tụ thành từ cả vật thể máu màu đỏ sẫm nhìn như một bộ xương thông thường, mang thêm cái nón màu đỏ sẫm trên đỉnh đầu
Khi nó xuất hiện ở Huyết Ma Sơn Cốc, Trương Tam cảm nhận sự uy hiếp rõ ràng trong lòng hắn ta liền trầm xuống.
Này... Này căn bản không phải là uy áp của vong linh Kim Đan kỳ!
"Cái này có thể so với vong linh Nguyên Anh kỳ đáng sợ đấy!"
Sắc mặt Trương Tam thay đổi: "Chúng ta không phải là đối thủ của nó, tất cả lấy Lôi bạo phù đánh lui nó rồi chia nhau ra chạy trốn!"
Không thể không nói, năng lực ứng biến của Trương Tam rất mạnh, không bị sợ hãi làm đầu óc choáng váng.
Sự chỉ huy của hắn ta cũng đủ cho các đệ tử khác phục hồi lại tinh thần trong phút chốc!
Vụt!
Vụt vụt vụt!
Vụt vụt vụt vụt vụt!
...
Từng tấm m Dương Lôi Bạo phù bắn nhanh về phía Huyết Ma, cơ thể Huyết Ma nổ mạnh.
Nhưng mà dù sao bọn họ cũng không học hỏi qua Tần Vân Địch thuật nổ mạnh chuyên nghiệp nên uy lực mỗi tấm phù đều bị phân tán.
Mỗi tấm chú nổ mạnh chỉ làm tốc độ di chuyển của Huyết Ma chậm lại một chút, khiến huyết dịch bên ngoài cơ thể nó gợn sóng đôi chút chứ cơ bản không có biện pháp gây thương tổn nó.
Chỉ lát sau, cả nhóm đệ tử đã dùng hết hết tất cả phù chú.
Huyết Ma lúc này đã đuổi kịp phía sau.
Nó bỗng nhiên đánh xuống mặt đất, mặt đất màu máu vậy mà chậm rãi dao động như mặt hồ ao, đầm lầy.
Mặt đất màu máu xoay như một vòng tròn xoáy, lôi kéo các đệ tử vốn đang chạy trốn lại.
Bọn họ càng lúc càng bị kéo lại gần vòng xoáy màu máu, bị dòng sức mạnh huyết sắc hút vào không ngừng.
"Khốn kiếp, tại sao trong Huyết Ma Cốc lại gặp phải quái vật Nguyên Anh kỳ!"
"Không phải là thí luyện Trúc Cơ kỳ sao? Xuất hiện vong linh mạnh như vậy cũng hơi quá đáng rồi đấy!"
"Theo đạo lý thời kỳ đặc biệt năm năm một lần, quái vật Nguyên Anh kỳ hẳn phải tiến về vùng trọng tâm của chiến trường mới đúng!"
"Sư huynh, đúng rồi, sư huynh!!! Tất cả mọi người thông qua lệnh bài phát tín hiệu cầu cứu cho Thánh Tử sư huynh!"
"Thánh tử sư huynh thiên kiêu hơn người, nhất định có biện pháp giết chết nghiệt súc này!"
...
Tiếng kêu cứu và vật lộn của tất cả đệ tử Thần Tiêu đều rơi vào bên trong mặt đất đầy máu.
Lần thứ hai Huyết Ma Cốc khôi phục lại toàn bộ sự im lặng vốn có, chỉ có con Huyết Ma to lớn kia chậm rãi đi qua, ẩn náu vào trong núi.
Trong bóng tối, sáu gã áo đen chậm rãi đi ra.
Bọn họ mỗi người đều mang mặt nạ đặc thù, che đậy hơi thở trên người.
Tại ống tay áo bọn họ thêu chữ "Kim" "Mộc" "Thủy" "Hỏa" "Thổ" và "Nguyên" để phân biệt.
"Canh giữ ở cốc này quả nhiên là địa điểm đi săn thích hợp nhất, điện hạ quả nhiên dự đoán như thần, Hắc Mộc khâm phục khâm phục!"
"Tính cả đợt này chúng ta đã bắt được bảy đội ngũ thí luyện rồi! Điện hạ quả là thần võ vô song!"
"Có điều, sao chúng ta không ngăn cản chúng, lại để cho những người này phát đi tín hiệu cầu cứu?"
Người thêu chữ "Nguyên" trên ống tay áo chậm rãi nói, âm thanh nghe rất trẻ tuổi nhưng mang theo cảm giác lạnh lẽo: "Bổn điện hạ tự có tính toán."
"Ta đã điều tra thử, lần thí luyện này có vài thành viên nòng cốt theo thứ tự là Thần Tiêu thánh tử Thẩm Thiên, đệ tử chân truyền Dao Trì Thánh Địa Tiêu Linh và cả đệ tử chân truyền Thần Tiêu Thánh Địa Tần Vân Địch và Triệu Hạo."
"Tuy bọn họ chỉ là Trúc Cơ kỳ nhưng bảo vật trên người nhiều hơn so với Nguyên Anh kỳ!"
"Nhất là Thẩm Thiên, nghe nói trên người hắn có Niết Bàn thánh dịch số lượng lớn, một người đáng giá trăm nghìn thiên kiêu!"
Hắc Nguyên tháo mặt nạ xuống liếm môi một cái sau đó đeo mặt nạ lên mặt lại.
Sau khi thổi phòng không khí lên, hắn ta thuận tiện thấm giọng tiếp tục nói: "Nếu có thể bắt hắn lại thì kế hoạch thăng cấp của chúng ta có tỷ lệ thành công rất lớn!"
"Sỡ dĩ bổn điện chỉ thả một con Huyết Ma tập kích chính là để thiên kiêu Thánh Địa cảm giác có cơ hội cứu người!"
"Cứ như vậy, không cần lo lắng Thẩm Thiên không kéo người qua tự chui đầu vào lưới, đến lúc đó chính là lúc thu trận!"
"Nếu không phải sợ bứt dây động rừng, mấy người thiên kiêu Vũ tộc kia cũng đừng mong có thể chạy thoát!"
Hắc Nguyên nói xong, năm tên hắc bào nhân bên cạnh liên tục tán thưởng.
"Hay, không hổ danh điện hạ, quả nhiên mưu hay kế giỏi hơn người!"
"Nếu lần này điện hạ có thể lấy được bảo vật kia, tiền đồ sau này vô cùng rộng mở nha!"
"Điện hạ, tiền đồ của năm huynh đệ chúng ta sau này đều dựa hết vào điện hạ!"
...
Một loạt những lời nịnh bợ khiến người ta sung sướng về thể xác lẫn tinh thần, làm tên thiếu niên Hắc Nguyên lâng lâng.
Hắn ta cười khoát tay áo: "Các vị đều là trụ cột của thánh giáo, chỉ cần phục tùng bổn điện không sợ không có lợi ích sau này."
Bỗng nhiên, Hắc Nguyên nhíu mày ánh mắc nhìn về bên kia phía Huyết Ma cốc: "Có người đến!"
Sáu người vội vã ẩn náu trong bóng tối nhìn chăm chú lối đi Huyết Ma cốc.
Nhìn thấy một người bị chùm ánh sáng màu vàng bao phủ bên trong, không thấy rõ người đàn ông này có mặc quần áo hay không xuất hiện trong Huyết Ma cốc.
Đôi cánh vàng dài mọc lên sau lưng hắn ta phe phẩy không ngừng vừa nhìn là biết không phải tu luyện giả của Nhân tộc.
Trong bóng tối, ánh mắt Hắc Nguyên tản ra ý cười: "Hóa ra là tiểu tử này, còn lạc đàn!"
"Ha ha ha, ai bảo tiểu tử ngươi dám giết sủng vật của ta, ngươi xong đời rồi!"