← Quay lại trang sách

Chương 314 Làm như ta không nhìn thấy mưu đồ của ngươi? (3)

Đúng lúc này!

Ánh mắt Thẩm Thiên khựng lại, Xích Diễm thần kiếm trong tay bắn ra!

Giống như một tia sét xé rách mây đen, như ánh mặt trời xuyên thủng bầu trời đêm, một kiếm này nhanh đến cực hạn.

Vù!

Phập!

Cơ thể cao lớn của Huyết Ma bị Bích Thủy Kiếm xuyên qua.

Nó như một cây ngân châm đâm xuyên quả bong bóng, nhìn thì không bị ảnh hưởng gì nhưng lại vô cùng trí mạng.

Tim của nó hoàn toàn bị đâm xuyên, mổ ra Huyết tinh châu bên trong, tất cả sức của chiến đấu và hồi phục đều đã bị một kiếm này cướp đoạt.

Cơ thể khổng lồ chầm chậm ngã trên mặt đất, vô số viên huyết châu rơi tán loạn thấm vào trong mặt đất.

Mặt đất trong Huyết Ma cốc lúc này lập tức trở nên đỏ hơn!

“Làm rất tốt, không hổ là đối thủ của ta!”

Kim Vũ ngã xuống mặt đất, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn dựa vào chiến đao hoàng kim mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.

Thẩm Thiên nhìn sang Kim Vũ, trên mặt lộ tia đau lòng.

Hắn bất đắc dĩ nói: “Đao đó bổn Thánh tử cho ngươi mượn, ngươi phải trân trọng một chút chứ, sắp nát cả rồi kìa!”

Kim Vũ: “???”

Kim Vũ: “!!!”

Kim Vũ: (╯°Д°)╯︵┻━┻

Ông nội ngươi!

Thẩm Thiên, ông nội ngươi!

Bổn điêu ban nãy còn cùng với ngươi kề vai chiến đấu.

Vậy mà ngươi vẫn còn muốn vơ vét cả chiến đao của bổn điêu, ngươi có còn là người không?

Tuy nhiên không đợi Kim Vũ kịp phát điên, bốn con Huyết Ma khác đã chạy đến trước mặt đám Thẩm Thiên.

Bên ngoài cơ thể bọn chúng có hoa văn màu đỏ máu, vòng năng lượng màu đỏ lập tức xuất hiện trong sơn cốc bao vây tất cả mọi người.

Tiếp theo, bốn con Huyết Ma lao thẳng về phía Thẩm Thiên.

Thẩm Thiên nghiến răng, Bích Thủy Kiếm đột nhiên bắn ra kiếm cương khoảng một trượng lao về phía một con Huyết Ma.

Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một chiếc chùy màu vàng tím, sau khi đưa hỗn nguyên lôi đình vào thì chiều dài lập tức tăng thêm vào trượng.

“Phá cho ta!”

Thẩm Thiên hét lớn một tiếng, Tử Kim chùy bắn ra lôi đình sáng chói cùng đối đầu với trọng quyền của con Huyết Ma thứ hai.

Ầm!!!

Tiếng sấm nổ, đinh tai nhức óc.

Lôi đình kim sắc tung hoành khắp sơn cốc.

Huyết Ma cao mười mấy trượng, sức mạnh một cú đấm này đủ để khai sơn phá thạch.

Vậy mà, trong nháy mắt va chạm với Tử Kim chùy, nó lại bị Tử Kim chùy mạnh mẽ liên tục đánh lui.

Thẩm Thiên giờ khắc này thật sự giống như Lôi Thần hàng thế, thần uy vô song!

Ngay tại lúc hắn đánh lui một con Huyết Ma, hai con Huyết Ma khác đã ầm ầm đánh tới.

Hai chưởng máu to lớn mang theo sức hút cường đại đang bao lấy cả người Thẩm Thiên.

Bùm!

Lực áp bức đáng sợ khiến nó như một ngọn núi lớn ầm ầm nện xuống người!

Không, là bị kẹp giữa hai ngọn núi lớn.

“Phá cho ta!”

Khóe miệng Thẩm Thiên tứa ra máu tươi, tóc lập tức biến thành màu vàng, Tử Kim chùy một lần nữa biến lớn chống lại hai cú đấm.

“Cút!!!”

Chất lỏng màu trắng bạc bám lên Tử Kim chùy, hai tay Thẩm Thiên phát ra kim quang, bỗng nhiên đánh một chùy vào trước ngực Huyết Ma thứ ba.

Ầm!!!

Huyết dịch tanh hôi bị lôi đình đánh cho cháy đen, Huyết Ma cao mấy chục trượng bị một chùy này của Thẩm Thiên đánh bay đi hơn trăm mét, va mạnh lên vách đá.

Nhưng vào đúng lúc này, nắm đấm của con Huyết Ma thứ tư đã rơi xuống.

Thẩm Thiên cũng không còn cách nào ngăn cản, cả người bị đánh lún sâu vào lòng đất.

Ầm!!!

Mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, bụi mù bốn phía.

Huyết Ma đắc thế không tha người, nắm đấm lớn như Siêu Nhân Điện Quang điên cuồng đánh về phía Thẩm Thiên.

Ầm!

Ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Cả sơn cốc đều bị chấn động giống như động đất.

Tất cả mọi người lo âu nhìn về phía Thẩm Thiên, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Chiến trường áp chế tu vi đến Trúc Cơ lại bị mấy Huyết Ma cấp Nguyên Anh kỳ công, quá bi tráng!

Trong bóng tối, Hắc Nguyên nhìn cốt giáp nơi ngực Huyết Ma hoàn toàn vỡ vụ, tim lộ ra ngoài thì nuốt từng ngụm nước bọt lớn.

Sức mạnh của một chùy kinh khủng như vậy!

Thật khó tin Trúc Cơ kỳ lại có loại thiên kiêu thế này!

Hắn ta thở dài: “Tên này thật đáng sợ, đây mà là người sao!”

Yêu nghiệt đáng sợ như vậy, hôm nay sẽ phải chết trong tay bổn Điện hạ, ngẫm lại thật hưng phấn!

Hắc Nguyên nhìn thấy vẻ tuyệt vọng lộ ra trên mặt đám đông kia thì liền mỉm cười.

Trận chiến này đã sắp hạ màn kết thúc, cuối cùng bổn Điện hạ vẫn là người chiến thắng!

Nhưng đúng vào lúc này, ánh sáng màu máu trong cốc chấn động kịch liệt.

Ngay sau đó màn sáng vỡ nát, Thần Quang Ngũ Sắc đột nhiên xuất hiện trong chiến trường.

Đó là một nữ tử trên người mặc bộ y phục ngũ sắc, tay cầm Ngũ Sắc Thần Quang phiến, toàn thân phát ra khí tức cường đại.

Nàng ta đột nhiên phẩy cây quạt trong tay, Thần Quang Ngũ Sắc tản mác ra, mạnh mẽ thổi bay con Huyết Ma kia.

Thần quang lại lóe lên, một thân thể máu thịt be bé từ trong sương mù hiện ra, nó không còn chút sức sống nào nữa rồi.

Vẻ mặt Khổng Mộng lạnh lẽo, sát cơ dày đặc: “Nghiệt súc, sao ngươi dám!!!”

Thần Quang Ngũ Sắc quang tan tác, thời khắc này Khổng Mộng trông thật đáng sợ!

Trong bóng tối, Hắc Nguyên nhìn Khổng Mộng, ánh mắt càng thêm nóng bỏng.

Tốt!

Rất tốt!

Không ngờ vừa mới giải quyết xong Thần Tiêu Thánh tử, thiên kiêu thuần huyết tộc Khổng Tước kia cũng tự chui đầu vào lưới.

Nếu như có thể một mẻ hốt gọn tất cả đám này, bổn Điện hạ sắp thu được hết tạo hóa, thật sự đúc được đạo cơ chí tôn vô thượng rồi.

Dù sao Thần Quang Ngũ Sắc hay Nam Minh Ly Hỏa trên người Thẩm Thiên đều là kỳ trân thiên địa, chí bảo khoáng thế khó có được!

Đợi đã...

Nam Minh Ly Hỏa đâu?

Không đúng, Nam Minh Ly Hỏa vẫn chưa tán loạn!

Sau lưng Hắc Nguyên trở nên lạnh lẽo, hắn ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Theo lý thuyết sau khi Thẩm Thiên chết, Nam Minh Ly Hỏa mà hắn điều khiển sẽ mất khống chế.

Thế nhưng thanh Bích Thủy Kiếm mà Thẩm Thiên điều khiển lúc này vẫn còn đang giằng co chiến đấu với Huyết Ma!

Kiếm cương màu đỏ bám trên thân kiếm và Nam Minh Ly Hỏa đều vô cùng sáng chói, hoàn toàn không hề có vẻ bị mất khống chế.

Còn khí tức trên thi thể be bét máu thịt kia hoàn toàn khác với Thẩm Thiên!

Đây chẳng qua chỉ là huyết thi có thể dễ dàng nhìn thấy ở bất cứ đâu trên chiến trường, căn bản không phải Thẩm Thiên!

“Không đúng, Thần Tiêu Thánh tử căn bản chưa chết!”

Hắc Nguyên rùng mình.

Nhưng hắn ta không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa rồi.

Giọng nói đùa bỡn của Thẩm Thiên vang lên sau lưng hắn ta: “Khá lắm! Vẫn rất thông minh!”

Phập!

Vừa dứt lời, sợi dây leo màu phỉ thúy tuyệt đẹp từ trong lòng đất bắn lên treo chặt tất cả những người áo đen.

Bọn hắn chưa kịp kịp thi triển bất kỳ thủ đoạn nào, những dây leo kia đã chui vào trong miệng.

Dám động đậy sẽ bị hút khô ngay.

Thẩm Thiên xuất hiện trước mặt Hắc Nguyên, trên mặt nở nụ cười nhạt.

Hắn nhìn thấy gương mặt đầy khó hiểu của Hắc Nguyên thì biết chắc chắn trong lòng tên này đang hoài nghi nhân sinh.

Vì sao hắn ta rõ ràng đang núp trong bóng tối, mà lại dùng bí bảo thu liễm tất cả khí tức, vì sao vẫn bị Thẩm Thiên phát hiện ra nhanh vậy?

Đối với điều này, Thẩm Thiên bày tỏ bất kỳ bí pháp ẩn nấp nào trước mặt bổn Thánh tử đều là phù vân, không đáng nhắc tới.

Ẩn giấu khí tức và cơ thể thì không sao à? Có bản lĩnh thì thu hết vận khí luôn đi.

Còn núp trong bóng tối, điều khiển mấy tên Huyết Ma này vây công bổn Thánh tử?

Buồn cười, tưởng ta không nhìn thấy trò mèo của các ngươi sao?

Cái vòng sáng vàng trên đỉnh đầu tên này nếu đừng chói mắt quá thì được!

Nếu không phải vì ta lo trên người ngươi còn có chí bảo giữ mạng nào, đánh rắn động cỏ thì ta đã bay thẳng đến chỗ ngươi lâu rồi.

Dù sao bắt người phải bắn ngựa trước, chửi ai phải chửi mẹ trước....