Chương 338 Cửu chuyển thần ma kim thân (2)
Đúng vậy, Thẩm Thiên đang quan sát quầng sáng trên đầu mình.
Trước khi tiến vào chiến trường thượng cổ, quầng sáng trên đầu Thẩm Thiên là một vòng màu xanh lục điểm xuyết thêm ánh hồng.
Đến bây giờ, hắn đã giúp Tần Cao tìm được long huyết thảo, giúp Khổng Mộng tìm được ngũ sắc thần quang phiến và bản nguyên ngũ sắc thần quang, giúp Triệu Hạo và Khổng Mộng tìm được tháp Chiến Thần, giúp Kim Vũ tìm được di cốt tổ tiên tộc Kim Sí Đại bằng…
Khí vận của Tần Cao, Khổng Mộng, Triệu Hạo, Kim Vũ đều thăng cấp không ít.
Thậm chí ngay cả khí vận của mấy người chỉ đi theo cọ cơ duyên như Thẩm Ngạo, Tống Phú Quý, Lưu Thái Ất, Quế công công cũng đang tăng thêm.
Mà khí vận của bản thân Thẩm Thiên cũng được thăng tiến trên phạm vi rộng, đã chuyển được tới phần lớn là vòng tròn đỏ chỉ điểm xuyết thêm vài tia sáng màu xanh lục, rất đẹp mắt.
Nhưng lúc này, Tân Hỏa kinh của Thẩm Thiên lại đột phá lần nữa.
Hắn bất ngờ phát hiện quầng sáng màu đỏ trên đầu mình đang chậm rãi rút đi.
Quầng sáng vốn là màu đỏ chót phối tia xanh lục đã biến thành nửa xanh nửa đỏ, khiến cho Thẩm Thiên đau lòng không thở nổi.
Ôi, bộ Tân Hỏa kinh này, mạnh thì mạnh thật đấy, nhưng hố cha cũng hố cha thật đấy, nếu chỉ vẻn vẹn khắc kim gì đó thì thôi đi.
Đằng này, mỗi khi tăng lên một cấp lớn nó lại ngốn đi của Thẩm Thiên không ít khí vận, nó tưởng khí vận dễ kiếm lắm đấy hẳn?
“Theo như kinh nghiệm trước kia, khí vận bị rút đi xui xẻo sẽ ập đến, hiện giờ không thể ở lại chiến trường này nữa rồi.”
Thẩm Thiên đột ngột dâng lên cảnh giác. Không phải là hắn lo xa vô cớ đâu, mà đây là dự đoán dựa theo toàn cục.
Ngẫm lại mà xem!
Khi khí vận của Tần Cao hạ xuống, thì linh thảo bị trói lại sống dậy.
Khi khí vận của Phương Thường hạ xuống, thì xung kích cửu chuyển Kim Đan thất bại, cả đan đan cũng vỡ luôn.
Khi khí vận của Thần Trung Thiên hạ xuống, y không khống chế được bảo mã, chiến xa đâm thẳng vào đại trận hộ sơn của Thần Tiêu.
Khi khí vận của Kim Vũ hạ xuống, y đang đi qua đi lại trên chiến trường thượng cổ một cách êm đẹp thì bị một con huyết ma Nguyên Anh Kỳ nhét luôn vào trong bụng…
◇ ❖ ◇
Từng ví dụ rõ ràng trước mắt đây, không thể lần nào cũng là trùng hợp được!
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên nhìn lên quầng sáng trên đầu mọi người xung quanh, có vẻ không nỡ.
Nếu theo hướng cầu ổn, hiện giờ khí vận đã hạ, mình không nên mạo hiểm nán lại chiến trường thượng cổ nữa.
Nhưng còn cơ duyên trên đầu những người kia nữa… mặc dù không lớn, nhưng thịt kiến cũng là thịt!
Cái lợi kiếm được là thứ yếu, quan trọng hơn là có thể tăng trưởng khí vận!
Vì lý do này mà hắn thật sự không nỡ.
Là rút lui trong tiếc nuối, hay là liều một phen, lên đời từ xe đạp lên mô tô…
Nói thật, Thẩm Thiên rất băn khoăn~~~
Có một sơn động to lớn hình dạng kỳ lạ trong chiến trường thượng cổ.
Cửa vào sơn động chỉ cao khoảng một trượng, nhưng khi người ta bước vào bên trong khoảng mấy chục trượng, trước mắt sẽ lập tức sáng lòa.
Trong sơn động là một tòa cung điện khổng lồ.
Tòa cung điện này không chỉ cao mấy chục trượng, toàn bộ được dùng một thứ đá đặc biệt nào đó trắng noãn như ngọc điêu khắc thành, vô cùng hoa lệ.
Trước cửa cung điện là mười tám con cự lang màu bạc, toàn thân tản ra khí thế vô cùng cường đại.
Trước cửa lớn cung điện có treo bảng, trên đó viết ba chữ lớn mạ vàng: “Thiên Cơ Điện”.
Kẹt~~~!
Cửa lớn cung điện ầm ầm mở ra.
Một đám người cùng năm con chim từ trong cung điện nối đuôi nhau đi ra.
Bọn họ chính là Thẩm Thiên và đám bạn đi cùng, đã kết thúc chuyến lịch luyện trong điện Thiên Cơ này.
Nhìn quầng sáng trên đỉnh đầu Tần Vân Địch đã gần như lột xác thành một màu vàng óng, Thẩm Thiên nở nụ cười vui mừng.
Đúng vậy, cơ duyên trong điện Thiên Cơ này đã thay đổi quầng sáng trên đầu Tần Vân Địch.
Điện này chính là do một vị Thiên Cơ Chuẩn Thánh tán tu nào đó của Đông Hoang tỉ mỉ luyện chế thành từ thời vạn cổ, đặc biệt để lựa chọn truyền nhân thích hợp.
Mặc dù năng lực chiến đấu của bản thân vị Thiên Cơ Chuẩn Thánh này không quá siêu quần.
Nhưng ngài am hiểu nhất là thuật luyện khí, đặc biệt là luyện chế khôi lỗi cường đại để chiến đấu với kẻ địch.
Tương truyền, vào thời kỳ đỉnh phong, Thiên Cơ Chuẩn Thánh đã từng thao túng mười tám tôn khôi lỗi Ngân Long tương đương Hóa Thần kỳ đỉnh phong, cứng rắn xé một vị Thánh Giả thành từng mảnh nhỏ.
Chỉ tiếc là, trên chiến trường thượng cổ, cho dù là Thánh Giả cũng không thể đảm bảo mình sẽ không chết.
Cuối cùng, Thiên Cơ Chuẩn Thánh vẫn chết do bị đánh lén, chỉ để lại nơi truyền thừa đã chuẩn bị từ trước.
Thẩm Thiên nhìn thấy được tòa cung điện này trên đỉnh đầu Tần Vân Địch, nên đã sớm đưa mọi người đến điện Thiên Cơ, cũng cứng rắn thông qua tất cả khảo nghiệm.
Đừng hỏi vì sao dễ dàng như vậy.
Rất đơn giản, vì Thẩm Thiên đã xem trước được kịch bản trên đầu Tần Vân Địch rồi.
Trong kịch bản, Tần Vân Địch phải suy nghĩ thật lâu mới phát hiện ra được sơ hở của khôi lỗi, nhưng Thẩm Thiên nói toẹt ra một câu, khiến cho sắc mặt của tất cả mọi người đều có vẻ quái dị.
Nhất là Tần Vân Địch, lúc này hai mắt y nhìn Thẩm Thiên cứ lấp la lấp lánh.
Không hổ là Thẩm Thiên sư huynh, chẳng những tuyệt đại vô song về phương diện luyện khí luyện thể, ngay cả khôi lỗi thuật cũng am hiểu như vậy.
Toàn trí toàn năng, không hổ là thần tượng tất cả các sư huynh đệ đều sùng bái.
Không hổ là ngọn đèn chỉ đường của ta!!
“Vân Địch, trời sinh thần niệm của đệ mạnh hơn người thường, có thể dễ dàng điều khiển mấy chục khẩu âm dương phá yêu thương một lúc.”
“Thiên Cơ Thánh Điển này chủ tu phân tâm điều khiển nhiều loại pháp môn, rất thích hợp với đệ, sau này đệ có thể nghiên cứu nó nhiều hơn.”
Thẩm Thiên mỉm cười đề nghị với Tần Vân Địch như vậy.