← Quay lại trang sách

Chương 380 Dao Trì Thánh Chủ bái phỏng Thần Tiêu (1)

Đông Hoang, Dao Trì thánh địa.

Thánh Chủ điện, một tấm ngăn bằng lụa mỏng vắt ngang giữa đại điện.

Nhìn xuyên qua tấm lụa mỏng kia có thể nhìn thấy một bóng dáng uyển chuyển, lười biếng đang nằm trên thánh vị hào quang chiếu rọi.

Vị trí đầu tiên ngay dưới đại điện là Đan Vũ Thiên tôn và Tiểu Linh Tiên đang đứng báo cáo tình hình với Dao Trì Thánh chủ.

“Các ngươi nói là Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên đã vượt qua được khảo nghiệm của Chiến Thần Tháp?”

Giọng nữ sau tấm lụa mỏng khẽ khàng lạnh lùng giống như Tiên hậu từ cửu thiên đến khiến trong lòng người ta nảy sinh dao động nhưng lại không thể có chút gì bất kính.

Người này chính là Dao Trì Thánh chủ, một trong những nữ tử quyền thế nhất Đông Hoang.

Với thân phận, địa vị, thực lực cùng tài tình của bà ta, vô số kẻ đứng đầu ở Đông Hoang đều phải nhượng bộ ba phần.

Những Thánh chủ, trưởng lão của mười hai Thánh địa kia lúc trẻ có rất nhiều người đều ngưỡng mộ, si tình với Dao Trì Thánh chủ.

Cho dù tới bây giờ có người vẫn nhớ mãi không quên.

Có thể nói Dao Trì Thánh Chủ chưa chắc là một trong những Thánh chủ mạnh nhất Đông Hoang nhưng tuyệt đối là một trong những Thánh chủ không thể trêu chọc nhất ở Đông Hoang.

Nếu thật sự chọc giận bà ta, không chừng một ngày nào đó sẽ bị một nhóm Thánh nhân chụp bao tải đánh tập thể.

Đan Vũ Thiên tôn tiến lên phía trước nói: “Đúng vậy, hơn nữa theo tin tức đáng tin cậy, Thẩm Thiên đã nộp Chiến Thần Tháp lên Thần Tiêu thánh địa, bắt đầu mở cửa cho cả ngũ vực.”

Dao Trì Thánh Chủ khẽ cười nói: “Trương Long Uyên nhặt được bảo bối này, trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã kiếm được không ít chuyện tốt rồi nhỉ.”

Dao Trì thánh địa và Thần Tiêu thánh địa tiếp giáp nhau nên xưa nay qua lại rất thân thiết, có rất nhiều quan hệ hữu nghị và kết đạo lữ.

Bởi vậy, phàm là tin tức gì của Thần Tiêu thánh địa Dao Trì thánh địa đều có thể biết trước tiên.

Ngược lại Dao Trì thánh địa có chuyện gì đệ tử Thần Tiêu thánh địa cũng biết tin rất nhanh.

Dao Trì Thánh chủ cũng có từng nghe nói về vị Thánh tử của Thần Tiêu thánh địa này, nghe nói là một người khá kỳ diệu.

Hắn vừa gia nhập Thần Tiêu thánh địa đã giúp Thần Tiêu thánh địa tìm được chương cấm kỵ “Lôi Đế kinh” thất truyền vạn năm.

Chỉ riêng công tích này cũng đủ để Thẩm Thiên được lưu chiến công trên gia phả của Thần Tiêu thánh địa rồi.

Ngay sau đó, thằng nhóc này còn tìm được hang ổ của một Đằng yêu bán thánh ở Mê Vụ bình nguyên, có được thu hoạch to lớn.

Thậm chí ngay cả “Thiên Thủy động phủ” tiểu nha đầu Tiểu Linh Tiên cũng nhờ có thằng nhóc này hỗ trợ.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, thằng nhãi này gần như không ngừng gặp được cơ duyên lớn.

Dù có so với thằng nhãi họ Tề của Tử Phủ thánh địa kia thì biểu hiện của Thẩm Thiên cũng không hề thua kém chút nào.

Có đệ tử như vậy thật khiến người khác phải hâm mộ.

Đan Vũ Thiên tôn tiếp tục nói: “Ngoài ra lần này thí luyện tại chiến trường thượng cổ, có vài Tà Linh giáo đã trà trộn vào lập mưu đồ.”

“Nghe nói là muốn phục sinh một tướng lĩnh cấp Chuẩn Tiên vạn năm trước bị Luân Hồi Thánh chủ phong ấn nhưng bị Thần Tiêu Thánh tử phá hỏng.”

“Trùng hợp hơn nữa là, lúc Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên truyền tống về tiểu trấn tiên môn, truyền tống phù mất linh nghiệm.”

“Hắn được truyền tống đến sơn cốc Huyết Sát Thánh giả của Tà Linh giáo ẩn nấp, khiến hắn ta bị bại lộ.”

“Nếu không vì như vậy, với năng lực ẩn nấp của Thánh giả Tà Linh giáo tuyệt đối rất khó phát hiện.”

Dao Trì Thánh chủ duỗi eo chậm rãi ddwass lên khỏi thánh tọa: “Đúng là một kỳ nhân.”

“Thần Tiêu thánh địa hẳn muốn nhờ đây để quật khởi? Nói thẳng ra, bổn tọa cũng khá hứng thú với thiếu niên này.”

“Nếu Thần Tiêu thánh địa đã thu hoạch được chí bảo, là Thánh địa láng giềng, dĩ nhiên bổn tọa phải đi chúc mừng, mở mang tầm mắt một lần.”

Tấm rèm lụa mỏng chậm rãi vén lên, một bóng dáng tuyệt mỹ chậm rãi bước ra, tư thái cao quý, tiên khí mờ ảo.

Trên mặt bà ta đeo một tấm mạng lụa mỏng, thấy không rõ dung mạo, nhưng lại tăng thêm nét thần bí.

“Đan Vũ sư muội, gọi Tuyết Vũ sư muội, Linh Vụ sư muội cùng đến Thần Tiêu thánh địa xem trò hay nào.”

...

Thái Bạch động thiên, phía sau núi.

Diệp Trường Ca vẫn đứng dưới thác luyện kiếm, bên cạnh hắn ta còn có Tử Dương Tôn giả.

Một vị nam nhân trung niên áo gai đang ngạo nghễ đứng cạnh thác nước, toàn thân phát ra kiếm ý sắc bén: Nhanh, nhanh hơn chút nữa!”

“Người luyện kiếm, kiếm pháp gì đấy đều chỉ là biểu tượng hư ảo, chỉ có thật nhanh, thật mạnh, thật sắc bén mới là vương đạo tuyệt đối!”

“Tiểu tử Thẩm Ngạo kia chỉ vì đi với đệ đệ mà bỏ lỡ cơ hội được bổn tọa dạy bảo, đúng là gỗ mục không tạc nên thuyền.”

“Con tuyệt đối không thể học theo hắn, nên biết kiếm đạo giống như đi ngược dòng nước nhất định phải kiên trì bền bỉ.”

Tử Dương Kiếm Tôn không ngừng kêu khổ, rõ ràng ông ta đã đi bắt Lý Liên Nhi trở về.

Nhưng ngàn tính vạn tính ông ta cũng không ngờ Lý Liên Nhi lại kêu gào muốn đi tìm Thẩm Thiên trước mặt Lý Thương Lan.

Trong cơn nóng giận Trường Hà sư huynh đã phạt Lý Liên Nhi nhìn tường trồng hồ lô, còn ông ta cũng bị sư huynh giận chó đánh mèo đem ra luyện tập.

Đệ tử Thẩm Ngạo của ta ơi, trong lòng vi sư khổ quá mà!

đắc dĩ thở dài một tiếng, Tử Dương Tôn giả nói: “Sư huynh, bần đạo nghe nói lần này Thần Tiêu thánh địa lịch luyện đã đạt được Chiến Thần Tháp ở chiến trường thượng cổ.”

“Giờ Chiến Thần Tháp đã ở Thần Tiêu thánh địa, mở cửa cho ngũ vực, trong tháp có vô số hình chiếu thiên kiêu hai giới tiên phàm.”

“Với kiếm tư ngút trời của sư huynh, nếu vào Chiến Thần Tháp chắc chắn có thể quét sạch tứ phương nhất chiến thành danh.”

“Sư huynh, huynh thật sự không nghĩ đến việc đến Thần Tiêu thánh địa xem thử sao?”

Quét sạch tứ phương, nhất chiến thành danh?

Mắt Lý Thương Lan sáng lên, nếu vậy còn lo sau này không ai tìm đến bổn tọa học kiếm sao?