← Quay lại trang sách

Chương 580 Tam Quang Thần Thủy, Bất Tử Thần Tuyền (2)

Mặc dù hiệu quả của nó hơi trùng với Niết Bàn Thánh dịch trong tay Thẩm Thiên nhưng bảo bối ai lại ngại nhiều!

Ngươi có Diễm Linh Cơ làm vợ thì không yêu Thiên Sứ Ngạn nữa sao?

Huống hồ, mặc dù trong tay Thẩm Thiên còn khá nhiều Niết Bàn Thánh dịch nhưng sau này cuối cùng cũng sẽ dần dần tiêu hao.

Còn sau khi có được bản nguyên Tam Quang Thần Thủy, nuôi dưỡng trong cơ thể thì có thể liên tục nuôi dưỡng bản thân, để bản thân có được cơ thể bất tử.

Điều này sẽ nâng khả năng giữ mạng của Thẩm Thiên thêm rất nhiều.

Còn về thiên địa kỳ vật quý giá như vậy vì sao Côn tộc lại nỡ buông tay à?

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì chí bảo chữa thương tuy quý giá nhưng vật thay thế rất nhiều.

Nếu thực sự không được thì có thể lấy lùi làm tiến dùng thuốc khác chữa thương thôi!

Còn Côn Bằng pháp đối với Côn tộc mà nói không thể nào để mất, một khi thu hoạch được Côn Bằng pháp hoàn chỉnh, thực lực của cả Thái Hư Côn tộc đều sẽ tăng lên gấp bội.

Với suy nghĩ như vậy, dù Côn Hư có tiếc đến đâu cũng chỉ có thể nén đau lòng từ bỏ Tam Quang Thần Thủy.

“Nếu như Thiên nhi cảm thấy không có vấn đề gì thì hãy đến thành Cực Lạc đi!”

“Người của Côn tộc đã chờ ở đó, sau khi con đến sẽ dẫn con về Tuyệt Vọng thâm uyên làm khách.”

“Về lý thuyết, Thái Hư Côn tộc làm ồn ào như vậy thì sẽ không thể nào đắc tội với Long tộc và bản môn gây bất lợi cho con.”

“Nếu con cảm thấy không yên lòng, cũng có thể chờ thêm vài ngày, đợi vi sư tới Bắc Hải sẽ đích thân đưa con đi dự tiệc!”

Thẩm Thiên cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của Thần Tiêu Thánh chủ, hắn cười nói: “Không cần, đệ tử có thể bảo vệ tốt chính mình.”

Chẳng phải chỉ con át chủ bài thôi sao?

Trên người bổn Thánh tử cũng có kha khá đấy!

Trong Lôi Đình Tiên Quang bắn ra ánh mắt thâm thúy nhìn Thẩm Thiên.

Thật lâu sau, Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Thiên nhi xưa nay làm việc luôn ổn thỏa, vi sư rất yên tâm.”

“Nếu đã vậy con cứ đi trước đi! Đợi vi sư cùng sư huynh muội của đến Bắc Hải sẽ tự đến tìm con tụ hợp.”

“Nhớ, tất thảy phải lấy an toàn bản thân làm trọng!”

Nói xong lời nói này, ánh sáng trên tộc Tây Lâm bắt đầu thu liễm dần.

Bóng dáng của Thần Tiêu Thánh chủ cũng dần dần biến mất trong hư không.

Trong tử quang mờ mịt, bóng dáng Diệp Kình Thương chậm rãi xuất hiện.

Ông ta cười nhạo nói: “Tiểu tử này chào giá ghê gớm thật, không ngờ lại bắt người ta lấy Tam Quang Thần Thủy ra đổi Côn Bằng pháp.”

“Hơn nữa còn đòi người ta thêm ba kiện Thánh khí, đoán chừng đã sắp đụng vào giới hạn của Côn tộc rồi.”

Thẩm Thiên cũng hơi khó hiểu: “Khụ khụ, Diệp lão nói sư tôn chào giá như vậy, ta chạy đến Côn tộc dự tiệc thật sự sẽ không bị Côn tộc biến thành đồ ăn đấy chứ.”

Diệp Kình thương bĩu môi: “Thôi đi! Tiểu tử Trương Long Uyên này làm việc không lọt lấy một giọt nước, coi ngươi là bảo bối hơn cả khuê nữ của hắn.”

“Nếu không có niềm tin tuyệt đối, hắn sẽ không để ngươi chạy đến Côn tộc mạo hiểm đâu, yên tâm.”

“Huống hồ, nói cứ như ngươi sẽ đích thân đến Côn tộc vậy.”

Thẩm Thiên: “???”

Chửi thề thì chửi thề, Côn tộc thì vẫn phải đi.

Bất kể nói thế nào, Côn Minh tẩu hỏa nhập ma cũng có dinh líu đến Thẩm Thiên.

Mặc dù tiểu tử này ban đầu vì tranh giành ghen tuông nên khiêu khích Thẩm Thiên, thậm chí muốn đánh Thẩm Thiên.

Nhưng là Thánh tử nhân tộc khoan dung độ lượng, Thẩm Thiên cảm thấy đối với yêu tộc nên dùng trái tim để phù độ họ.

Ừm, chắc chắn không phải vì Tam Quang Thần Thủy và thánh khí mà là vì nâng cao chân thiện mỹ!

Hít sâu một hơi, Thẩm Thiên chậm rãi đưa tay phải ra.

Từng giọt huyết dịch mày tím từ đầu ngón tay Thẩm Thiên chảy ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một khối máu lớn cỡ bàn tay rồi tiếp tục diễn hóa nhanh chóng.

Không bao lâu, một vị mỹ nam tử tuyệt thế mặc cẩm y bạch long xuất hiện trước mặt Thẩm Thiên, ngoại trừ khí tức hơi yếu hơn Thẩm Thiên, dung mạo gần như không chút gì khác biệt.

“Huyết phân thân luyện chế gần đây đúng là càng ngày càng anh tuấn.”

Thẩm Thiên ngắm nghía gương mặt Huyết phân thân âm thầm gật đầu: “Tiểu tử Côn Minh này hình thư không thích người đẹp trai, không biết lần này ta đến Côn tộc dự tiệc tính tình của hắn có thể tốt hơn một chút không?

...

Trong hoang đảo to lớn một thanh niên cẩm y chậm rãi đi ra.

Hắn nhìn hải vực xa xa, thần dực màu vàng sau lưng chậm rãi mở rộng.

Vù!

Thần dực đột nhiên vỗ, trong chốc lát hư không rạn nứt, một tia sáng óng ánh đột nhiên bắn về phía thành Cực Lạc.

Ngày đó truyền ra tin tức: Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên nhận Hư Côn lệnh đến Tuyệt Vọng thâm uyên làm khách.

Trong lúc nhất thời, Bắc Hải chấn động

Bắc Hải, Tuyệt Vọng thâm uyên.

Bên cạnh bể cá to lớn, một nữ tử mặc áo màu lam đang đứng đấy.

Nàng ta nhìn chằm chằm Côn Minh nửa chim nửa cá trong bể ca, trong mắt đầy tia giận dữ bất bình.

Nữ tử xiết chặt đôi bàn tay trắng như phấn, khẽ nói: “Thần Tiêu Thánh tử đáng ghét, giành lĩnh ngộ Tôn pháp bản tộc trước, hại nhị đệ tẩu hỏa nhập ma.”

Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ của nữ tử đầy tia không cam lòng: “Vậy mà hắn còn muốn lấy bản nguyên Tam Quang Thần Thủy đổi lấy Côn Bằng pháp, đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, khinh người quá đáng!”

Đúng vậy, vị nữ tử này chính là Trưởng công chúa đương đại của Thánh chủ, Côn Ngọc.

Trước khi Côn Minh ra đời, Côn Ngọc chính là tồn tại có thiên phú cao nhất trong thế hệ trẻ Thái Hư Côn tộc, cùng nổi danh với Ngũ Thái tử Long tộc.

Giờ nàng ta bảy trăm tuổi đã bước vào cảnh giới Thông Thần từ lâu, trở thành Thiên tôn cường giả đỉnh cao của ngũ vực, hơn nữa cũng không phải là kẻ yếu trong các Thiên tôn.

Nên biết với Côn tộc mà nói, bảy trăm tuổi vẫn được tính là hào hoa phong nhã, thậm chí nếu mặt dày mày dạn thì vẫn có thể gọi là thiên kiêu trẻ tuổi.

Sự ưu tú và cường đại của Côn Ngọc không gì để nghi ngờ.

Cũng chính vì như thế, Côn Ngọc chính là tiên tử được vô số thiên kiêu ở Bắc Hải điên cuồng theo đuổi.