← Quay lại trang sách

Chương 644 Đế cốt trọng đồng, Thạch Thiên Tử (1)

Trong tiếng bàn luận không ngớt, các thế lực lớn quyết định không kéo dài nữa.

Đế mộ còn đó, bảo bối trong đó nhiều như vậy, nhanh tay thì có chậm chân thì hết, cướp được cái nào là lời cái đó.

Vô số người tranh nhau chen lấn phóng vào trong đế mộ.

Mà Thẩm Thiên không hề vội. Hẳn mỉm cười nhìn sang chư vị thiên kiêu trẻ tuổi như đang quan sát gì đó.

Dần dần, hai mắt Thẩm Thiên sáng lên, nói: “Tề huynh, Vương huynh, Thần huynh, Côn Minh huynh, Linh Lung Công chúa, Côn Ngọc Công chúa, Khổng Mộng công chúa…”

“Chư vị có hứng thú đồng hành cùng Thẩm mỗ, cùng tham quan đế mộ Kim Ô này không?”

Những thiên kiêu mà Thẩm Thiên gọi này đều đi theo các trưởng bối đi vào trong đảo Doanh Châu mạo hiểm.

Chỉ bất quá trước đó bọn họ không đi cùng Thẩm Thiên, mà rải rác mạo hiểm khắp các nơi quanh đảo Doanh Châu, tới khi đế bia xuất hiện mới chạy tới.

Mà tới đây, bọn họ vừa kịp chứng kiến màn Thẩm Thiên ngộ đạo kia.

Thành tích ngộ ra thái dương đế kinh trên tấm bia truyền đạo chỉ trong vài phút của Thẩm Thiên đã đánh cho bọn họ thương tích đầy mình.

Cho dù là Tử Phủ Thánh tử từng vinh dự được là “nguyên Thiên kiêu mạnh nhất Đông Hoang” cũng không thể không thừa nhận chênh lệch giữa mình và Thẩm Thiên tối thiểu phải lớn bằng mười tên Phương Thường.

Thẩm huynh mới thực sự là người có tư cách Đại Đế!

Mà bọn Côn Minh, Ngao Ô thì càng không cần phải nói. Trước đó không lâu bọn họ đã cùng Thẩm Thiên mạo hiểm trong hải vực hỗn độn rồi!

Khi trong hải vực hỗn độn, chỉ một miêu tả đơn giản thôi, Thẩm Thiên một đường quét ngang, đã quét gần như tất cả cơ duyên tốt nhất vào trong túi, ví như trà ngộ đạo, long nguyên quả, Côn Bằng pháp,…

Mà mạo hiểm giả đi theo Thẩm Thiên cũng đều thu được lợi ích tương đối khá, phất lên nhanh chóng.

Bây giờ Thẩm Thiên lại gọi bọn họ lần nữa khiến cho hai mắt tất cả mọi người đều sáng rực, trong lòng vừa mừng thầm vừa chờ mong.

Quả nhiên Thẩm huynh vẫn có ấn tượng với mình, mà còn là ấn tượng rất không tệ.

Nếu không, vì sao hắn lại muốn mời mình đi cùng? Cơ duyên rõ ràng là của mình lại muốn chia cho mình chứ?

Ôi chà, không phải Thẩm huynh thích mình chứ?

Đương nhiên, trên cơ bản chỉ có nữ tử mới xuất hiện suy nghĩ này.

◇ ❖ ◇

Dù thế nào đi nữa, chí ít là sau khi Thẩm Thiên kêu gọi, tất cả những vị thiên kiêu kia đều ùn ùn chạy tới chỗ hắn.

Nói đùa!

Đi theo Thẩm Thiên chạy khắp nơi, kỳ trân dị bảo không thể thiếu.

Đi theo Thẩm Thiên vớt khắp nơi, thiên mệnh chiếu cố không bỏ lỡ.

Vương Thần Hư tinh tu thái hư đế kinh, là người đầu tiên xé rách hư không vọt tới trước mặt Thẩm Thiên.

Nhưng từ khi đạt được bất tử trường xuân kinh, có vẻ gia hỏa này đã triệt để buông thả bản thân, luôn lắc lư qua lại quanh giới tuyến “lão tử” và “lão bất tử”.

Rõ ràng trước đó còn không bổ lại nổi thọ nguyện, vẫn là thiếu niên lang ngày nào cũng uống trà dưỡng sinh.

Nhìn xem tư thế hiên ngang nhưng vành mắt đã thâm rồi.

Giờ thì tốt rồi, tuy lúc nào cũng có thể tu bổ lại thọ nguyên nhờ tu luyện trường xuân nhưng lại mái tóc lại trắng như cước, như một tiểu lão đầu vậy.

Khi y đứng trước mặt Thẩm Thiên, Thẩm Thiên còn không dám vỗ vai tiểu tử này nữa, chỉ sợ y thuận thế nằm bẹp luôn xuống đất lừa lấy niết bàn thánh dịch và trà ngộ đạo của mình.

Theo sát sau Vương Thần Hư đương nhiên là kẻ vẫn luôn không hợp với y, vẫn cùng y tranh cướp vị trí “Thiên hạ đệ nhất” – Tề Thiếu Huyền.

Lúc này khí tức của Tề Thiếu Huyền còn mạnh hơn cả lúc trước, trên thân mặc hắc long huyền giáp, cầm trong tay phương thiên long kích, cả hai đều là Thánh khí phẩm chất thượng thừa.

Có thể nói, trong thế hệ trẻ tuổi, trừ Thẩm Thiên ra, khí tức của những người khác không có mấy ai mạnh hơn được Tề Thiếu Huyền.

Thậm chí ngay cả Linh Lung Đế Cơ, khi nhìn Tề Thiếu Huyền, ánh mắt cũng nhàn nhạt nghiêm túc và kiêng dè.

Không hổ là gia hỏa có thể thành tựu cửu chuyển Kim Đan ở cái nơi thâm sơn cùng cốc của Đông Hoang này. Chỉ nhìn từ khí thế thôi cũng thấy chắc chắn không phải vật trong ao, nếu gia hỏa này đánh vào Trung Châu thì thực náo nhiệt.

Đương nhiên cũng chỉ là náo nhiệt một chút mà thôi. Với kiến thức của Linh Lung Đế Cơ, Tề Thiếu Huyền chỉ có thể khiến nàng nhìn với con mắt khác, chứ chưa đạt tới cấp bậc khiến nàng mở rộng tầm mắt.

Chí ít, với tài năng và thực lực mà Tề Thiếu Huyền thể hiện ra đây, nếu ném hắn tới Trung Châu, thì không chỉ có một vị có thể trấn áp y đâu.

Nếu trước mặt vị thiên kiêu vô thượng Thạch Thiên Tử kia, chỉ sợ dù Tề Thiếu Huyền có tung hết con át chủ bài ra cũng khó mà qua nổi một chiêu.

Nên nhớ, từ khi sinh ra vị kia đã được ký thác kỳ vọng, thậm chí cả tên cũng lấy tên là Thiên Tử, là chí tôn trời sinh đó.

Chí tôn trời sinh là gì?

Ý là, vừa sinh ra đã có được thiên tư vô thượng, đã chú định trở thành tồn tại cấp chí tôn.

Ngày Thạch Thiên Tử ra đời, tiên quang bao phủ ba vạn dặm, lại có dị tượng Tiên Vương hàng thế quanh quẩn thật lâu trên Đại Hoang Đế Đô không tan, bao la hùng vĩ tựa như Đại Đế chuyển thế.

Sau khi được Hoang Thạch Đế Quân xem xét, nhận thấy căn cốt tư chất của thiếu niên này cũng cực kỳ bất phàm, trước ngực là Đế cốt trời sinh, thai nghén thần thuật vô thượng.

Mà hai mắt của y là trùng đồng trời sinh, chính là thần mục phẩm chất cực cao, có thể nhìn ra được sơ hở của tất cả pháp thuật trên thế gian.

Năm ba tuổi Thạch Thiên Tử đã bắt đầu tu luyện, bất kỳ công pháp, võ kỹ gì, chỉ cần vào tay đều có thể hạ bút thành văn, chỉ trong chốc lát đã công thành viên mãn, thậm chí còn sửa cũ thành mới, khiến cho Thánh giả cũng phải sợ hãi thán phục.