Chương 682 Thần Tiêu Đại sư huynh, trở về (2)
Bích Liên Thiên tôn bất đắc dĩ nói: “Sư đệ đang nói gì vậy? Sư huynh ta đã thật sự cố gắng hết sức rồi.”
Thần Tiêu Thánh chủ: “Thật sao?”
Bích Liên Thiên tôn: “Đúng thế.”
Thần Tiêu Thánh Chủ: “Vốn đang định nói sau khi nhận được đạo trường Doanh Châu đảo chúng ta sẽ chia nhau cơ duyên trên Doanh Châu đảo này, bây giờ xem ra...”
Trên mặt Bích Liên Thiên tôn đã nở ra nụ cười: “Đệ phát hiện từ khi nào vậy?”
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ khẽ dập dờn: “Mỗi lần sau khi huynh uống Đoạn Ức đan dược hiệu thực sự đầu phát tác quá mức thuận lợi.”
“Với thể phách Thần Ma Luyện thể của sư huynh, chỉ cần huynh không muốn, dù Đoạn Ức đan Thánh giai có thể có hiệu quả thì tuyệt đối cũng không thể thuận lợi như vậy.”
Bích Liên Thiên tôn nhún vai: “Cái này có thể nói rõ điều gì?”
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Điều này chứng tỏ huynh thực sự đang cố gắng che giấu thực lực.”
“Bởi vì những người kia không cho phép bản môn đồng thời quật khởi hai vị thiên kiêu cực đạo cho nên huynh vẫn luôn giả ngu, đóng vai khốn kiếp đi khắp nơi gây chuyện giống như đã từ bỏ bản thân vậy.”
“Nhưng từ đầu tới cuối bổn tọa vẫn tin vị Đại sư huynh đã từng có thể áp chế được bổn tọa sẽ không thua bất kỳ kẻ nào.”
“Bổn tọa đang che giấu, huynh cũng đang che giấu, sự ăn ý này đã duy trì quá lâu rồi.”
Bích Liên Thiên tôn như cười như không: “Giấu tài thì có thể chứng tỏ điều gì?”
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Sư huynh đã từng hăng hái thể hiện hết tài năng nhưng bổn tọa cũng không phải rất kính nể huynh, bởi vì Thần Tiêu thánh địa đã suy thoái không cần một lãnh tụ thà bị gãy chứ không chịu cong.”
“Nhưng sau trận chiến kia tu vi luyện khí của sư huynh mất hết, bổn tọa đã càng phát hiện ra, có vẻ sư huynh không thua kém gì bổn tọa.”
“Dùng bản thân để hiến tế cho những uy hiếp đổi lại mấy trăm năm nghỉ ngơi dưỡng sức cho bản môn, đổi được quật khởi của bổn tọa.”
“Huynh muốn giấu tài bổn tọa giấu tài cùng huynh, huynh muốn giả điên giả ngốc, bổn tọa phối hợp giả ngây giả dại với huynh, vậy mà đảo mắt đã mấy trăm năm rồi.”
“Bây giờ bản môn có Thiên nhi xuất thế, quật khởi đã là chuyện tất nhiên, sư huynh đã không cần phải gánh vác gánh nặng như vậy nữa, hãy thỏa thích tỏa ra hào quang của huynh đi!”
“Đây là lúc để cho cả ngũ vực một lần nữa nhìn thấy phong thái của Đại sư huynh Thần Tiêu thánh địa, lãnh tụ thế hệ trẻ Đông Hoang, thiên kiêu mạnh nhất ngũ vực năm đó, để cho bọn hắn phải chấn động cúng bái.”
“Đồng thời bổn tọa cũng rất tò mò bảy trăm năm trước Đại sư huynh luôn đứng trên bổn tọa một bậc, sau bảy trăm năm bổn tọa chặt đứt thất tình lục dục, đã thấy được đại đạo vô thượng kia nhưng phải chăng vẫn không bằng Đại sư huynh!”
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thông Thần cảnh dao động càng thêm kịch liệt, người khổng lồ lôi đình hoàng kim cao mười trượng tản ra khí thế ngập trời khiến cả thông đạo Đế mộ này cũng phải chấn động.
Trong giọng nói của ông vẫn lờ mờ xuất hiện chút cảm xúc kích động nhân tính hóa: “Sư huynh, có dám so tài thử xem ai có thể trấn áp hai con Kim Ô trước không?”
Bích Liên Thiên tôn cảm nhận được chiến ý nồng đậm tản ra từ Thần Tiêu Thánh chủ liền nhếch miệng: “Nói nhiều như vậy, không phải chỉ là muốn khích lão đạo ta phải dùng con át chủ bài sao?”
Ngay mi tâm của lão đạo sĩ có một ấn ký lôi đình kim sắc sáng chói đang chậm rãi hiển hiện tản mát ra khí tức vô cùng mênh mông, cao quý.
Lão chậm rãi giơ thần côn hoàng kim trong tay lên chỉ lên bầu trời, trong chốc lát Hỗn Nguyên Thần Lôi vô tận đã ngưng tụ trên thần côn.
Đúng vậy, đây rõ ràng là thủ đoạn Thần Tiêu lôi pháp mà chỉ tu sĩ Kim Đan luyện khí mới có thể thi triển được.
Lúc này Bích Liên Thiên tôn lại đang thi triển lôi pháp chính thống.
Giờ khắc này khí tức quanh người Bích Liên Thiên tôn đã thăng hoa cực điểm, rõ ràng đã đột phá hàng rào Thánh giai đạt tới một độ cao hoàn toàn mới.
Lão chậm rãi bước về phía trước một bước, một đạo tàn ảnh dừng lại chỗ cũ đồng thời dần dần từ hư ảo ngưng tụ thành thực chất.
Bóng dáng này tướng mạo rất giống với Bích Liên Thiên tôn, trông giống như tuổi trung niên.
Toàn thân lão mặc quần áo màu vàng óng, trong tay cầm Tam Bảo Ngọc Như Ý, quanh thân tản mát ra khí tức vô cùng uy nghiêm, như thần như đế.
Bước chân Bích Liên Thiên tôn không hề dừng lại mà lại một lần nữa bước về phía trước một bước, lại một tàn ảnh đứng ở chỗ cũ, đồng thời cũng ngưng tụ thành thực thể.
Đạo thân ảnh này tướng mạo cũng rất giống Bích Liên Thiên tôn tuy nhiên trông trẻ tuổi hơn, hoàn toàn là một vị thiên kiêu thiếu niên hăng hái.
Tay lão cầm một thanh trường kiếm màu xanh, quanh thân tản mát ra khí tức vô cùng sắc bén giống như có thể trảm phá hết tất thảy các loại pháp.
Trong nháy mắt vị thiên kiêu thiếu niên này xuất hiện, Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ cũng đột nhiên run lên.
Bóng dáng này đã in trong trí nhớ Thần Tiêu Thánh chủ mấy trăm năm.
Ông nhìn Bích Liên Thiên tôn, ngữ khí mang theo dao động cảm xúc trước nay chưa từng có: “Sư huynh, cuối cùng huynh đã trở về rồi.”
Sở Long Hà cầm Thần côn hoàng kim trong tay, giờ khắc này đã có uy nghiêm trước nay chưa từng có: “Đúng vậy, đã trở về rồi.”
Ba bóng dáng thanh niên, trung niên, lão niên cùng nói: “Giờ có ba ta rồi.”
“Phải tăng thêm tiền thôi!!!”
Trong thông đạo cực nóng, Bích Liên Thiên tôn cầm thần côn hoàn kim, quanh thân tản ra khí tức vô cùng cường đại.
Giờ khắc này, ba cơ thể đều là chân thân, khí tức ba cơ thể phát ra đều đạt tới lĩnh vực Thánh giai.
“Năm đó tất cả mọi người đều tưởng đan điền của huynh vỡ vụn, tu vi Kim Đan luyện khí đều hoàn toàn bị phế bỏ nhưng chưa ai từng nghĩ huynh lại có thể luyện được vô thượng pháp truyền từ Tiên giới kia.”
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ dao động, trong giọng nói cũng lần đầu tiên mang chút cảm thán: “Nhất Khí Hóa Tam Thanh!”