Chương 791 Còn có thiên khiêu khác ngoài Trung Châu sao? (3)
Đồng Tước đài là tửu lâu phồn hoa nhất ở Thiên Thánh Thành.
Ở đây nguy nga tráng lệ, to lớn hùng vĩ.
Ở cuối tửu lâu còn có một pho tượng Đồng Tước được tạo nên bởi thiên địa linh đồng.
Xung quanh Đồng Tước là thần quang rực rỡ, sống động như thật, giống như muốn bay thẳng lên cao đến tiên giới.
Ở bên trong Đồng Tước đài, một số người mặc trang phục của các Thánh Địa lớn, đang an bài yến tiệc trong tửu lâu.
"Các vị đạo hữu, lần này có Thiểu Huyền sư đệ Tử Phủ thánh tử tới."
"Để ta làm chủ, các vị đạo hữu đừng tranh giành."
Đây là một người đàn ông mặc áo tím, là Cửu đại thánh tử của Tử Phủ Thánh Địa.
Người này tính tình hào sảng, quyết định thẳng tay bao hết lô ghế Kim Hoàng Các của Đồng Tước đài!
"Điều này sao có thể?"
"Phải biết rằng có rất nhiều vị thiên kiêu Thần Tiêu Thánh Địa, sao mà có thể làm phiền đạo hữu."
Người đang nói chuyện là Đệ Bát thánh tử của Thần Tiêu Thánh Địa.
Dù sao, lần thiên kiêu nhập học này không chỉ có con gái ruột của Thần Tiêu thánh chủ.
Nghe danh Thần Tiêu thánh Tử Thẩm Thiên nổi tiếng khắp năm vực đã lâu, thậm chí còn được Hoang Thạch đế quân nhắc tới.
Có hào quang giống trên khuôn mặt của các vị Thần Tiêu thánh tử trước đây nha!
Bọn họ cũng không muốn nhường vị trí chủ nhà này cho người khác.
"Chuyện này xác định như vậy đi, các vị đừng khách sáo!"
Đệ nhất thánh tử của Thần Tiêu Thánh Địa cũng bước lên, hơn nữa không hề do dự mà trả tiền mướn phòng.
Nhìn thấy cảnh này, Cửu đại Tử Phủ thánh tử không nhịn được cười khổ.
Không còn cách nào khác, bất đắc dĩ nha!
Ai biểu thiên kiêu Tử Phủ bọn họ không nhiều bằng Thần Tiêu Thánh Địa?
Phải biết rằng chỉ có Tề Thiếu Huyền là người đứng đầu ở Tử Phủ Thánh Địa.
Nhưng Thần Tiêu Thánh Địa ngoại trừ Thẩm Thiên thì những tứ kiệt Thần Tiêu khác cũng không kém cạnh!
Đây là lần có số thiên kiêu gia nhập Học cung đông nhất trong lịch sử của Thần Tiêu Thánh Địa từ trước tới nay.
Nếu muốn tranh tính tiền với Thần Tiêu Thánh Địa người ta, vậy thì không nể mặt rồi.
Cửu đại Tử Phủ thánh tử cười lắc đầu, cũng không cố chấp thêm nữa.
Nhưng vào lúc này, một vài bóng người xông đến.
"Chờ đã!"
"Kim Hoàng Các là của chúng ta!"
◇ ❖ ◇
Các thiên kiêu nhìn thấy một đám thiên kiêu trẻ tuổi đang trò chuyện.
Bọn họ mặc hoa bào sang trọng, hơi thở mạnh mẽ, đương nhiên tu vi và thực lực cũng không tồi.
Bát đại Thần Tiêu thánh tử bước lên, híp đôi mắt lại nhìn đối phương: "Người của Cửu Dương Thánh Địa à? Các người muốn làm gì?"
"Chúng ta đã xác định vị trí Kim Hoàng Các này rồi, chẳng nhẽ các người vẫn còn muốn đoạt lấy sao?"
Những người này đều là thánh tử của Trung Châu Thánh Địa và Cửu Dương Thánh Địa.
Thiên kiêu của Trung Châu Thánh Địa có mắt cao hơn đầu, từ trước đế nay đều không hợp với học trò ở các vực khác.
Bọn họ tự nhận là bất phàm, cho rằng bốn vực đều là vùng hoang vu hẻo lánh, cơ bản không thể so sánh với bọn chúng!
Đối với những người không có thiện ý, thánh tử và thánh nữ của Đông Hoang xưa nay sẽ không cho họ vẻ mặt tốt.
"Chỉ là một đám nhà quê các ngươi cũng xứng đáng giành chỗ với chúng ta sao?
"Không ngại nói cho các ngươi biết, hôm nay Nam Vương thế tử và Bắc Vương thế tử điện hạ muốn tổ chức yến tiệc ở Kim Hoàng các."
"Ta khuyên các ngươi nên biết thức thời một chút mà cút nhanh đi. Nếu không thì bọn ta không ngại ném các ngươi ra ngoài đâu."
Thiên kiêu của Cửu Dương Thánh Địa cười lạnh, trong lời nói vô cùng khinh thường.
Thế lực man di ở Đông Hoang cũng dám tranh chấp với Nam Vương thế tử sao?
Đúng là muốn tìm cái chết!
Cửu đại Tử Phủ thánh tử không chịu nổi, đi đến và hét to: "Các ngươi thật quá đáng!"
Tuy nhiên, một nhóm người đã xuất hiện phía sau Cửu Dương Thánh Địa.
Những người này đều là thánh tử của Trung Châu Thánh Địa.
Thiên Đỉnh thánh tử chế giễu nói: "Thứ cặn bã Tử Phủ thánh tử các ngươi còn muốn ra mặt thay người khác?"
"Cũng không nhìn lại xem thương tích của lão Lục nhà các ngươi đã lành hay chưa!"
Từ xưa đến nay, Thiên Đỉnh Thánh Địa và Tử Phủ Thánh Địa không hợp nhau
Một thời gian trước, Lục đại Tử Phủ thánh tử đã bị thương nặng trong lúc chiến đấu với Lục đại Thiên Đỉnh thánh tử, mấy tháng dưỡng thương vẫn chưa lành.
Đoàn người của Thiên Đỉnh Thánh Địa hiển nhiên vô cùng kiêu ngạo, cơ bản không thèm để mắt tới Cửu đại Tử Phủ thánh tử.
"Ngươi!"
Cửu đại Tử Phủ thánh tử tức giận, thậm chí còn muốn xông lên đánh nhau.
Nhưng hắn ta nhanh chóng bị Bát đại Thần Tiêu ngăn lại, nói: "Đạo hữu bình tĩnh."
Lần này, chỉ có một vài thánh tử sau này của các đại thánh địa ở Đông Hoang Các đi ra.
Các thánh tử thế hệ trước đều đang bế quan, cố gắng đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Ngược lại, các thánh tử Trung Châu này không chỉ đông về số lượng mà còn có sư huynh của thế hệ trước.
Nếu có đánh nhau thật thì các thiên kiêu ở Đông Hoang sợ là phải chịu thiệt.
Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ đang sợ hãi!
Thất đại Thần Tiêu bước ra, hừ lạnh nói: "Tiểu tử Thiên Đỉnh Thánh Địa đừng có mà ngạo mạn."
"Nếu đại sư huynh của ta ở đây thì bọn ngươi có được làm càn sao?"
Nghe Thất đại Thần Tiêu nói, trong mắt các đại thánh tử ở Trung Châu cũng không khỏi có chút kiêng dè.
Hiển nhiên, bọn họ bị kinh sợ trước vị đại sư huynh mà Thất đại Thần Tiêu nói.
Dù sao Thần Tiêu thánh tử đầu tiên được công nhận là khó nhờn.
Không chỉ có sức mạnh mà còn không biết xấu hổ.
Không ai muốn trêu chọc tên đó, dù sao thì chọc giận người khác nhiều nhất là bị đánh, nhiều hơn nữa còn bị đánh chết.
Nếu như bị tên này ghi thù thì có chết đi sống lại cũng không được yên ổn.