Chương 937 Tà Linh giáng thế, đại kiếp nạn của năm vực! (1)
Không gian này khó mở ra đến vậy sao? Ngay cả thần niệm của Tiên Vương cũng phải dốc hết sức lực?
Không, không, không phải vậy!
Nó không khó đến vậy, đúng không?
Diệp Kình Thương nhịn không được muốn thử một chút, nhưng giống như nghĩ đến điều gì, ông dừng lại.
Tuy lão phu không biết có mở được hay không, nhưng Tiên Vương đã nói không được thì chắc chắn là không được!
Ừm!
Không biết, cái gì lão phu cũng không biết.
Cho dù biết cũng không thể nói ra, biết càng ít càng tốt!
Diệp Kình Thương xoa xoa khuôn mặt già nua dưới làn sương tím, ông có thể cảm nhận rõ ràng nó sưng lên nhiều so với trước.
...
Hồn Thiên Tiên Vương xua tay, kiên quyết nói: "Bản Vương đã quyết định rồi."
"Tiểu hữu là một nhân tài có thể mang hy vọng đến cho thế giới này, cho dù ta phải từ bỏ thần niệm thì sao chứ?"
"Cũng xem như ta làm được một chuyện cuối cùng cho ngươi, hy vọng sau khi tiểu hữu rời khỏi đây có thể phát dương quang đại truyền thừa của bản Vương."
Nói xong, Hồn Thiên Tiên Viên không đợi Thẩm Thiên trả lời mà trực tiếp thôi động thần lực vô tận.
Quang mang vạn trượng bùng lên khắp cơ thể lão trong nháy mắt, lực tinh thần giống như một cơn sóng thần, lật đổ thiên địa.
Pháp tắc vô tận dâng trào, liên kết với trật tự đại đạo, xông thẳng vào bầu trời vũ trụ.
Ầm!
Hư không miễn cưỡng bị xé rách thành một khe nứt lớn, hư không loạn lưu không ngừng thúc giục, đại đạo pháp tắc cực kỳ hỗn loạn.
Mà tinh quang bên ngoài cơ thể của Hồn Thiên Tiên Vương cũng trở nên vô cùng mờ mịt, thậm chí thần niệm cũng biến thành hư ảo, giống như sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
"Tiểu hữu, thông đạo đã được mở, mau đi đi."
"Thông đạo không ổn định, bản Vương không thể khống chế được vị trí, sẽ truyền tống bất cứ lúc nào."
Hồn Thiên Tiên Vương hét lớn, tựa như không thể chống đỡ thêm được nữa.
Thẩm Thiên hít một hơi thật sâu, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Đa tạ Hồn Thiên tiền bối!"
"Đại ân đại đức của tiền bối, cả đời này Thẩm mỗ không thể nào quên!"
Nếu Hồn Thiên Tiên Vương đã hao tổn thần niệm để mở cửa cho hắn thì hắn cũng không giả vờ nữa.
Nếu thần niệm của Tiên Vương tiêu tán mà hắn còn chưa ra ngoài thì chẳng phải sẽ mãi mãi kẹt lại nơi này sao?
Thẩm Thiên biết phân biệt nặng nhẹ, hắn sẽ không làm hỏng việc.
Thẩm Thiên chỉ có thể âm thầm biết ơn, nói nhiều cũng vô ích thôi!
Hắn cung kính cúi đầu trước Hồn Thiên Tiên Vương, sau đó đứng dậy, băng qua khe nứt hư không và rời khỏi thế giới này.
Đương nhiên, Diệp Kình Thương cũng rời đi với Thẩm Thiên, nhưng khi ông rời đi thì vẫn nhìn Hồn Thiên Tiên Vương chăm chú.
Sau đó, cả hai cùng rời khỏi tiểu thế giới của ván cờ Hồn Thiên Kỳ.
Nhìn thấy cảnh này, Hồn Thiên Tiên Vương thở phào nhẹ nhõm.
"Đạt đến trình độ này chắc hẳn không có vấn đề gì!"
He he, bản Vương thật thông minh, lôi kéo cảm tình của hắn.
Đúng là ta!
Lão nhìn chằm chằm vào hướng mà Thẩm Thiên biến mất, thân hình hóa thành một chút tinh quang và từ từ tan biến.
..
Ngoại giới, một sơn cốc khổng lồ.
Nơi đây có hàng nghìn khe suối, núi đá cao chót vót giống như một vực thẳm, bao vây phần sâu nhất của khe.
Nơi này không giống với một sơn cốc bình thường, núi và đá có màu nâu máu, một màu máu đỏ tươi và chói mắt, rướm máu và thấm ướt như chưa khô hẳn.
Trong không khí tràn ngập sương mù xám xịt, lạnh lẽo đến thê lương, khí tức khiến người ta nghẹt thở.
Đây vốn không giống một sơn cốc mà càng giống một địa ngục hung tàn hơn.
Vùng ngoại ô sơn cốc, có ba bóng người đang lặng lẽ đi vào bên trong.
Một trong số họ là người đàn ông mặc đồ trắng, có quầng thâm đen duới mắt.
Bên ngoài cơ thể hắn ta có một lực hư không mờ nhạt, như thể nó muốn dung hòa với thiên địa, với hư vô mờ mịt.
Bên cạnh hắn ta còn có một con rùa lớn màu trắng và một tên béo mặc áo đạo bào cổ xưa.
Ánh sáng bao phủ cả người bọn họ, thần văn đặc biệt khắc trên bàn chân của họ cũng giống như đang ẩn nấp trong hư không.
Vì vậy, không thể nhận ra khí tức của ba người này và họ đang tiến lên.
Ba người này chính là Vương Thần Hư, Bạch Đế và Nhạc Vân Đức.
Lúc này, Nhạc Vân Đức nói: "Lão Vương, lão Bạch, không phải lần này chúng ta quá suôn sẻ rồi sao? Tại sao không thấy thằng nhãi con Tà Linh nào hết vậy?"
Hắn ta nghi ngờ, cảm thấy có gì đó không đúng.
Mục đích chuyến đi này của bọn họ là đến cấm địa Tà Linh để giải cứu các thánh giả bị bắt làm tù binh.
Kể từ khi thông thiên Kiến Mộc mở cửa một trăm năm, trụ cột của các đại thánh địa đều đến Kiến Mộc giới tìm kiếm cơ duyên và cảm ngộ đại đạo.
Vì vậy mà các đại thánh địa đều trong tình trạng thiếu hụt người.
Trong khoảng thời gian này, Tà Linh giáo vốn đang ẩn mình nhiều năm đã đợi đến thời cơ phát động tấn công vào năm vực.
Đội quân Tà Linh giáo lớn mạnh đánh xuống, giết chết vô số người, xác chết phơi thây ở khắp nơi, cảnh tượng máu chảy thành sông.
Năm vực lập tức rơi vào hỗn loạn, vô số thế lực bị tiêu diệt, chúng sinh lầm than, mùi máu tanh khắp nơi, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Ngay cả các đại thánh địa cũng không tránh khỏi việc bị Tà Linh giáo tấn công, đầu rơi máu đổ.
Phải biết rằng, các đại thánh địa đều có đại trận che chở. Mặc dù thiếu đi thánh chủ và một số thái thượng trưởng lão nhưng sẽ không bị đánh bại nhanh như vậy.
Nhưng đội quân của Tà Linh giáo giống như tà binh vô thượng sắc bén, xông thẳng trùng sát vào nội bộ thánh địa.
Vì vậy mà nhiều thánh địa yếu hơn đều bị tiêu diệt trong trận chiến này, vô số sinh linh trở thành vong hồn dưới kiếm của Tà Linh giáo.
Chuyện này đã gây chấn động năm vực và khiến vô số người kinh hãi.
Bọn họ không biết tại sao Tà Linh giáo có thể hung hăng tàn bạo như vậy, thậm chí đến thánh địa vô số truyền thừa cũng không thể chống lại được.
Cho dù thánh chủ và thái trượng trưởng lão của các đại thánh địa từ Kiến Mộc giới nhanh chóng quay trở về để phòng thủ thì cũng không chống lại sự tấn công của đội quân Tà Linh giáo.
...