Chương 944 Thẩm Thiên: Các ngươi bị một mình ta bao vây! (1)
Thứ này, chính là Tỏa Giới Bàn, một Tiên khí vô thượng.
Trấn Ngục Pháp Vương cười gằn, nói: "Không cần tranh giành nhường nhịn làm gì, ngày hôm nay các ngươi đừng hòng chạy thoát!"
Gã đã dùng Tỏa Giới Bàn phong cấm vùng không gian nơi này lại, không ai có thể thoát đi được.
Sau đó, ánh mắt của gã ngưng tụ, phát hiện nơi đây lại có thêm một người.
Thế nhưng Trấn Ngục Pháp Vương cũng không để ý, vừa rồi bởi vì gã chủ quan, suýt nữa làm cho Vương Thần Hư chạy thoát.
Đúng lúc kẻ này xuất hiện, làm cho đám người Vương Thần Hư không kịp chạy trốn.
Bởi vậy Trấn Ngục Pháp Vương mới có thể đuổi kịp, hoàn toàn phong cấm không gian nơi đây.
Nói thật ra, lần này gã vẫn phải cám ơn cái tên này nữa đây!
Đã như vậy, bản tọa sẽ vui vẻ tiễn cái tên này lên đường, hiến tế cho Thánh Linh đại nhân!
Nếu như thằng nhóc này biết được, chắc chắn sẽ cảm động tới rớt nước mắt!
Trấn Ngục Pháp Vương cười lạnh.
Kẻ loài người vừa xuất hiện này vẫn còn rất trẻ, rất có thể cũng là thiên tài cùng thời đại với Vương Thần Hư.
Mặc dù thiên tài thời đại này có thực lực vượt quá thời đại trước, đã đột pháp Thánh giai, thế nhưng vẫn chưa tới trình độ có thể uy hiếp tới gã.
Với thực lực Đại Thánh đỉnh phong của Trấn Ngục Pháp Vương, giải quyết mấy tên Chân Thánh này còn không đơn giản?
Nếu ngay cả như này mà gã vẫn để xuất hiện ngoài ý muốn, gã còn sống làm gì?
Chết đều không còn thể diện đi đầu thai!
...
Khi thấy vết nứt hư không bị đóng lại, sắc mặt Vương Thần Hư trắng bệch, khóe miệng co giật.
"90%! 90% tuổi thọ của ta!"
"Cứ như vậy biến mất rồi?"
"Đều tại hai người các ngươi, không quyết định sớm chút."
Vương Thần Hư đau lòng tới mức phun máu, hắn ta sử dụng 90% tuổi thọ của bản thân mới mở ra một con đường chạy trốn.
Kết quả một chút hiệu quả gì đều không có, bị hai tên ngu xuẩn này kéo dài thời gian tới mức mất đi tác dụng!
Nhạc Vân Đức và Bạch Đế cũng cảm thấy xấu hổ.
Sớm biết vậy thì không nên nói nhảm nhiều, chạy luôn đi không tốt sao?
Hiện tại rất tốt, không ai có thể chạy trốn cả.
Dù sao Vương Thần Hư không thể tiếp tục sử dụng 90% tuổi thọ để mở hư không ra.
Quan trọng đó chính là hắn ta không còn nhiều tuổi thọ để tiêu xài, nếu tiếp tục như vậy, sẽ bị đột tử mà chết mất.
...
Nhạc Vân Đức cực kỳ đau thương, hét: "Xong xong, lần này chết chắc!"
Toàn bộ át chủ bài của hắn ta đều bị sử dụng hết, làm sao còn có thể chống lại đại quân Tà Linh cơ chứ?
Còn không nói tới đối phương còn có một vị Đại Thánh đỉnh phong, ai có thể đánh thắng được cơ chứ?
"Nếu không thể trốn, vậy thì tử chiến!"
Bạch Đế hít sâu một hơi, trên người tản ra thần quang sáng chói, chiếu sáng đất trời.
Y hóa thành một con rùa khổng lồ cao vạn trượng, gào thét rung chuyển đất trời, khí thế tràn trề, rung chuyển núi sông.
Con ngươi khổng lồ như một mặt trời, nhìn chằm chằm vào đại quân Tà Linh, hào hùng uy vũ, thấy chết không sờn.
Cho dù là chết, y cũng sẽ không để cho bọn Tà Linh dễ chịu!
"Hết cách rồi, đánh đi!"
Vương Thần Hư thở dài, chuyện tới bây giờ cũng không còn cách nào khác.
Ngồi chờ chết, còn không bằng tử chiến tới cùng!
Cho dù là chết, cũng phải chết một cách quang vinh, chết ở trên chiến trường!
Ánh mắt hắn ta sáng rực, thẳng người lên, nhìn qua Thẩm Thiên.
"Thẩm huynh, xin lỗi, hôm nay lại làm cho ngươi rơi vào trong tuyệt cảnh!"
Nếu không phải hắn ta cố xé rách hư không, Thẩm Thiên cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.
Bởi vậy, Vương Thần Hư cảm thấy mình hại Thẩm Thiên, cảm thấy rất áy náy.
Thẩm Thiên lắc đầu, cười nói: "Vừa lúc cả trăm năm nay vẫn không ra tay, hôm nay dùng những Tà Linh này để giãn gân giãn cốt vậy."
Bóng người hắn hơi động đậy.
Cả người hóa thành một luồng sáng vàng kim, bay về phía đại quân Tà Linh.
"Thẩm huynh, không thể, bọn họ có Đại Thánh đỉnh phong!"
Vương Thần Hư sợ hãi hét lớn lên, thế nhưng vẫn không thể ảnh hưởng tới Thẩm Thiên.
Mồ hôi trên trán hắn ta ứa ra, thở dài: "Tại sao Thẩm huynh lại lỗ mãng như vậy chứ?"
Kẻ địch cũng không phải kẻ lâu la gì, mà là đại quân Tà Linh.
Vô số cường giả tộc Tà Linh, cộng thêm một vị Đại Thánh là Trấn Ngục Pháp Vương, bọn họ không thể chống lại được!
Đừng nói bọn họ, coi như là Đại Thánh loài người cũng không thể chống lại, sẽ bị tiêu diệt tại nơi đây.
Mặc dù Thẩm huynh rất mạnh, thế nhưng vẫn không phải là đối thủ của Trấn Ngục Pháp Vương.
Vương Thần Hư đại khái biết được chiến lực của Thẩm Thiên mạnh tới mức nào.
Hơn trăm năm trước, Thẩm Thiên đã có thể chém giết Thánh Quân thất kiếp.
Thế nhưng đó cũng chỉ là Thánh Quân thất kiếp mà thôi, trong Thánh Quân chỉ có thể xếp tại hạng chót.
Mà Trấn Ngục Pháp Vương lại là Đại Thánh thập nhất kiếp, nhiều hơn Thánh Quân thất kiếp bốn lần Thiên kiếp.
Tại Thánh giai, một kiếp một tầng trời, tu vi thực lực giữa thập nhất kiếp và thất kiếp, hoàn toàn không phải là cùng một tầng thứ.
Nếu như chiến đấu, Trấn Ngục Pháp Vương chỉ cần một tát là có thể tát chết Tà Hỏa Thánh Quân.
...
Phải biết từ xưa tới nay, có thể trở thành Thánh Quân đều là thiên tài cấp bậc cao cấp nhất.
Thế nhưng muốn từ Thánh Quân bước vào Đại Thánh, lại giống như cách một khoảng trời, khó mà vượt qua.
Thứ này không chỉ cần dựa vào thiên phú, còn phải dựa vào thời gian lắng đọng.
Đại Thánh nào không phải là lão quái vật tu luyện mấy ngàn, thậm chí hàng vạn năm chứ!
Cho dù Thẩm Thiên mất tích bế quan một trăm tám mươi năm, cũng không thể vượt qua Đại Thánh chứ!
Khi thấy Thẩm Thiên không do dự lao thẳng tới, trong mắt Vương Thần Hư bắn ra vẻ lo lắng.
Hắn ta cắn răng, nói: "Mẹ nó, chết thì chết, ta liều mạng với đám rác rưởi các ngươi!"
"Thẩm huynh chờ ta, ta sẽ chiến đấu cùng với ngươi."
Nói xong, Vương Thần Hư vận chuyển lực lượng hư không, theo sát sau người Thẩm Thiên, muốn kề vai chiến đấu với hắn.
Bạch Đế và Nhạc Vân Đức nhìn nhau, sau đó cùng quát lớn: "Lên!"
Bọn họ theo sát phía sau, muốn cùng hai người còn lại lao tới!
...