← Quay lại trang sách

Chương 951 Thần Tiêu Thánh tử trở về! (1)

Những lực lượng kia chính là khi Thẩm Thiên giao chiến cùng Tà Linh cấp Chuẩn Tiên kích phát ra.

Thẩm Thiên dùng Thái Dương Thần Lô trấn áp, cưỡng ép kéo Tà Linh vào trong lò, dùng Thái Dương Chân Hỏa trấn áp.

Trong Thái Dương Thần Lô, sức mạnh của Tà Linh ngoại vực bị khắc chế nghiêm trọng, khó mà chống lại Thẩm Thiên.

Tiếng oanh minh vang lên ù ù chính là tiếng kim loại đánh lên nhục thân, nghe thôi mà cũng phát run.

Ba người Vương Hư Thần vừa phấn chấn vừa kích động.

Mặc dù bọn họ không thể nhìn thấy được tình cảnh bên trong nhưng chỉ nghe âm thanh thôi cũng có thể đoán ra được tình hình chiến đấu thế nào.

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Thẩm huynh chiến thế thượng phong, đang bạo chùy Tà Linh rồi!

Không biết Bạch Đế móc đâu ra một đóa Thánh Quý Hoa, lột bỏ từng cánh từng cánh tỏa sáng óng ánh long lanh, chỉ còn lại Thánh Quỳ Tử nồng đậm sinh cơ.

Nó đập hạt dưa, nói: “Các ngươi nói xem, Thẩm tiểu tử kia phải mất bao lâu mới giải quyết được tôn Tà Linh Chuẩn Tiên này?”

Nhạc Vân Đức sờ sờ cằm, sau đó bốc một vốc Thánh Quỳ Tử lớn từ tay Bạch Đế, khiến cho Bạch Đế tức giận kêu lên oai lái.

“Mặc dù thực lực của sư đệ cường đại nhưng dù sao Tà Linh này cũng là cấp Chuẩn Tiên, không thể khinh thường.”

“Nói thế nào đi nữa cũng phải ác chiến chừng mười ngày nửa tháng!”

Cường giả chiến đấu với nhau làm sao có thể kết thúc chỉ trong vài phút đồng hồ?

Đến như cấp độ bọn họ, nếu thế lực ngang nhau, đánh mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề.

Trừ phi là thực lực chênh lệch quá lớn, một bên hoàn toàn đè bẹp đối thủ mới có thể nhanh chóng kết thúc trận đấu.

◇ ❖ ◇

Nhạc Vân Đức cảm thấy Thẩm Thiên có thể đè bẹp được Đại Thánh, chắc hẳn hắn có được chiến lực cỡ Chuẩn Tiên.

Tà Linh ngoại vực kia cũng là cấp bậc Chuẩn Tiên, lại còn mạnh hơn cả Chuẩn Tiên bình thường.

Nói tới vực ngoại, dù là nội tình hay thực lực cũng vượt xa tu sĩ thế gian.

Đương nhiên, chẳng qua quan niệm này chỉ dành cho tu sĩ bình thường.

Chứ gặp phải tu sĩ có thiên phú yêu nghiệt thì xem như cùng giai cũng chỉ đành chạy mất dép.

Nhạc Vân Đức đoán chừng trận chiến này phải kéo dài tới khi có người hao hết pháp lực mới có thể dừng lại.

Vương Thần Hư lắc đầu phản bác: “Ta thấy chỉ mấy ngày là đủ rồi.”

“Không thấy Thẩm Thiên tế cả Đế khí ra rồi à? Dùng vũ khí vô khí vô thượng cỡ này để giải quyết con non Tà Linh không phải quá dễ sao?”

Đám người nghe vậy, không thể phủ nhận chỉ có thể gật đầu.

Thẩm Thiên có chiến lực kinh khủng, bọn họ quen với sự thật này rồi, chấn kinh nhiều đến mức chết lặng rồi.

Có Thẩm Thiên ở đây, cấm địa Tà Linh có thể khiến Đại Thánh vẫn lạc đẫm máu căn bản chẳng có tí áp lực nào.

◇ ❖ ◇

“Dù so cũng còn thời gian. Ăn dưa trước đi đã!”

“Lần này bổn Thánh chủ thiệt thòi lớn rồi, phải bồi bổ thật tốt.”

Nói xong, Vương Thần Hư móc một quả dưa lớn từ trong ngực ra.

Linh hi lượn lờ, tươi non mọng nước, tỏa ra mùi hương thơm ngát câu hồn phách.

Trong quả dưa lớn ẩn chứa khí tức sinh mệnh nồng đâm, có thể uẩn dưỡng bản thân, khôi phục sinh cơ.

Vương Thần Hư ôm lấy quả dưa gặm gặm, ăn đến là say sưa ngon lành.

Y vừa ăn dưa vừa khôi phục sinh cơ, thậm chí còn bớt được vào cọng tóc ngắn.

Nhìn thấy có người ăn dưa, ánh mắt Bạch Đế cùng Nhạc Vân Đức đều tập trung lại.

Nhất là Bạch Đế, y nhịn không được mà nuốt nước miếng, Thánh Quỳ Tử cũng không thơm.

“Hắc hắc, Vương huynh, huynh lấy đâu ra quả dưa này thế? Làm sao thơm thế?”

“Có thể cho tiểu đạo ta nếm thử không?”

Nhạc Vân Đức bước tới gần, xoa xoa hai tay thèm thuồng nhỏ dãi hỏi.

“Các ngươi muốn làm gì?”

Vương Thần Hư lập tức giấu quả dưa sang một bên, nói: “Đây chính là thuốc đại bổ của Vương mỗ.”

“Nếu các ngươi muốn ăn thử thì tự đi tìm tiểu tử Tề Chiến kia đi, đừng có đánh chủ ý tới ta.”

“Vương mỗ cũng không có quá nhiều bảo bối thế này.”

Dưa này chính là Thiên Thanh Linh Quả, bảo bối của tộc Kim Tinh Hỏa Viên.

Ngay cả các đạo sư của Tắc Hạ Học Cung cũng thèm nhỏ dãi thứ này, đây là linh quả cấp Thánh dược.

Vương Thần Hư biết được tin này lập tức chạy đến bên cạnh Tề Chiến lừa suốt vài ngày mới lừa được vài quả.

Nhìn thấy Nhạc Vân Đức cùng Bạch Đế đều thèm nhỏ dãi muốn lấy dưa ăn, đương nhiên Vương Thần Hư từ chối.

“Hắc hắc, việc này không phải do ngươi, mau giao dưa ra đây, nếu không bổn Đế sẽ cho ngươi nếm thử Bá Vương Thần Quyền của ta!”

Bạch Đế xoa xoa hai bàn tay bước tới Vương Thần Hư.

“Ta gõ. Ngươi muốn cướp à?”

Vương Thần Hư hét to, vội vàng xông lên.

Từ trước tới nay đều là y cướp của người ta, chưa có ai cướp được của y đâu.

“Lão Vương ơi lão Vương, với thực lực hiện giờ của ngươi, chúng ta mà đánh ngươi không chịu được đâu.”

Nhạc Vân Đức cười gian, xuất hiện ở một bên khác, ngăn đường lui của Vương Thần Hư.

“Hừ. Các ngươi mơ đi!”

“Bổn Thánh chủ thà chết chứ không chịu khuất phục!”

Vương Thần Hư ôm chặt lấy quả dưa, giữ ý chí kiên định.

Cho dưa thì không thể rồi. Cà đời này y sẽ không thể cho dưa!

“Thật sao? Ăn một quyền của ta đây!”

Bạch Đế bay thẳng xộc lên trước, vung quyền rùa to lớn, muốn cướp lấy Thiên Thanh Linh Qủa!

Một bên kia, Nhạc Vân Đức cũng ra tay, lấy ra phù triện đốt lên ném về phía Vương Thần Hư!

“Ngừng ngừng ngừng, ta cho. Ta cho còn không được sao?”

Vương Thần Hư kêu toáng lên, khóc không ra nước mắt.

Với thực lực của y, dù có ở trạng thái tốt nhất cũng chưa chắc đã đánh thắng được hai người.

Huống chi, hiện giờ cái mạng già đã mất sắp chín phần rồi, mười phần chiến lực không còn lấy một.

Nếu cứ cố chống đỡ thì khẳng định sẽ khó mà tránh khỏi bị đánh!

Hai con hàng này không lương thiện như vậy đâu!

Y chỉ có thể bất đắc dĩ giao ra Thiên Thanh Linh Quả, đành lấy ra chia sẻ cho mọi người.

Nhưng trong lòng y đang đau tới mức khóe miệng quắt quéo lại.

Nha!

Không ngờ lại gặp phải hai con hàng tham thế này, chỉ biết lừa Vương mỗ.

◇ ❖ ◇