← Quay lại trang sách

Chương 954 Chúng ta không xưng với vị trí Thánh Chủ! (1)

Trong khoảng thời gian Thẩm Thiên biến mất, tất cả mọi người đều tràn ngập lo lắng.

Thấy Thẩm Thiên bình an về rồi, tất cả đều thở phào một hơi.

Quế công công cũng vui mừng cảm thán: “Điện hạ không sao rồi, Lan Phi nương nương phù hộ, quá tốt rồi!”

Bầu không khí tràn đầy vui sướng.

Mà những vị nữ thiên kiêu khác của Đông Hoang đều nhìn chằm chằm Trương Vân Hi.

Trong lòng các nàng đều dâng lên sự hâm mộ.

Thần Tiêu Thánh nữ quá hạnh phúc, không ngờ có thể dụi trong lòng Thần Tiêu Thánh tử lâu như vậy.

Giá như mình cũng có đãi ngộ cỡ này… nhất định là sẽ hạnh phút đến ngất luôn mất.

◇ ❖ ◇

Tâm thần Thanh Nguyệt Tiên Tử dập dờn.

Nàng hơi quay sang một bên, trong lòng dâng lên cảm giác chua chua khó hiểu.

Nhưng chẳng mấy chốc nàng lại quay lại, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn Thẩm Thiên, không muốn bỏ lỡ mảy may!

Nàng cũng sợ chỉ chớp mắt một cái, Thẩm Thiên sẽ biến mất không thấy tăm hơi.

Ban đầu ở Thông Thiên Kiến Giới Mộc cũng như vậy còn gì, ai mà ngờ được từ biệt lần này đã xa cách cả trăm năm.

thanh Nguyệt Tiên Tử bình tĩnh nhìn Thẩm Thiên, ánh mắt lại càng dịu dàng.

Sư đệ, về là tốt rồi!

Trương Vân Hi vẫn đang lẳng lặng dựa vào lồng ngực Thẩm Thiên, hưởng thụ đặc quyền vuốt ve an ủi.

Đúng lúc này, Vương Thần Hư lại đi ra nói: “Thẩm huynh, ngươi cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh thế được. Không thể chỉ vì Thần Tiêu Thánh nữ xinh đẹp mà cứ ôm nàng mãi.”

“Vương mỗ cũng muốn ôm một cái!”

“Hay ba chúng ta cùng ôm đi?”

Nói xong, Vương Thần Hư giang rộng hai tay đi về hướng Thẩm Thiên.

“Cút!”

“Cút!”

Thẩm Thiên và Trương Vân Hi tức giận trừng mắt bĩu môi. Gia hỏa này đúng là không biết yên tĩnh bao giờ.

“Được rồi!”

Vương Thần Hư ngượng ngập lui ra đằng sau. Y chỉ muốn đùa một chút thôi mà.

Bị Vương Thần Hư chọc ghẹo như vậy, Trương Vân Hi cũng bình tĩnh lại.

Nàng chậm rãi rút ra khỏi lồng ngực Thẩm Thiên, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng.

Nhưng sau đó, nàng âm thầm cắn răng, trong lòng khẽ lẩm bẩm.

Đều tại tiểu tử thúi này, chỉ biết phá chuyện tốt của người ta.

Nếu không, mình đã có thể ở trong lòng sư đệ lâu chút nữa.

Thực sự là càng nghĩ càng giận. Càng nghĩ càng giận mà!

Trương Vân Hi hung hăng trừng mắt với Vương Thần Hư một cái: “Lão Vương, ta thấy khí sắc của ngươi rất tốt, chắc tu vi có tinh tiến rồi nhỉ.”

“Hôm nay bổn Thánh nữ muốn so chiêu với ngươi một chút!”

Nói xong, Trương Vân Hi bộc phát ra Canh Kim Thần Lôi vô tận, hùng hổ bước về phía Vương Thần Hư.

Đám người nghe vậy, khóe miệng hơi run run.

Xem Vương Thần Hư kia có vẻ sắp xuống lỗ rồi mà còn gọi là khí sắc tốt sao?

Không một ai dám đứng ra nói đỡ cho Vương THần Hư vào lúc này.

Trương Vân Hi đang nổi nongs đó, nếu chọc phải nàng, làm sao bọn họ dễ chịu được!

Mọi người yên lặng quay đi!

Trong lòng bắt đầu cầu nguyện cho Vương Thần Hư.

Lão Vương, ngươi gây sự với ai không gây, lại muốn chọc vào vị cô nãi não này sao?

Ngươi tự cầu phúc đi. Lên đường bình an!

◇ ❖ ◇

Khóe miệng Vương Thần Hư điên cuồng run rẩy. Y hoàn toàn ngơ ngác.

???

Đại tỷ, ngươi nói có lý một chút có được không?

Ngươi muốn đánh ta, tốt xấu gì cũng nên tìm một lý do tử tế chứ!

Nào có ai bắt nạt người ta một cách quang minh chính đại như vậy?

Trong lòng Vương Thần Hư đắng chát, giờ y mới hiểu được một đạo lý.

Không thể chọc vào nữ nhân!

Nhất là lão hổ cái, lại càng không thể trêu vào!

“Đại tỷ, ta sai rồi, đại tỷ!”

“Ngươi cứ coi như lão Vương ta vừa đánh rắm đi!”

Vương Thần Hư vội vàng cầu xin tha thứ, với trạng thái hiện tại của lão, căn bản không chịu nổi bạo chùy liên tiếp của Trương Vân Hi.

:Ngươi đang dạy ta làm việc sao?”

Trương Vân Hi hừ lạnh, điều khiển Hỗn Nguyên Thần Lôi đánh tới Vương Thần Hi.

Vương Thần Hi kêu lên oai oái: “Đừng mà! Thẩm huynh cứu mạng!”

Y vắt chân lên cổ mà chạy, trên nhảy dưới tránh, vội vàng né tránh.

Trương Vân Hi cũng không định buông tha cho y dễ dàng như vậy. Nàng ngự động thần lôi vô tận đuổi theo đánh vào mông y.

Nơi này lập tức gà bay chó chạy, tiếng hét thảm lượn lờ mãi không dứt.

◇ ❖ ◇

Sau một hồi hai người ồn ào như thế bầu không khi cũng trở nên dễ chịu hơn.

Thẩm Thiên nhìn một vòng, phát hiện ra đại đa số người ở đây đều là những gương mặt quen thuộc.

Bọn họ đều là một nhóm thiên kiêu có thiên phú đỉnh cao của Thiên Kiêu trăm năm trước.

Khí tức của mọi người đều bành trướng, mênh mông khó lường, hiển nhiên đại đa số đều đã độ kiếp thành Thánh thành công.

Thấy vậy, Thẩm Thiên nhịn không được mà cảm thán: “Xem ra trong một trăm tám mươi năm qua, mọi người đều rất cố gắng!”

Có thể độ kiếp thành Thánh được trong khoảng hai trăm tuổi, có thể xưng là tuyệt thế thiên kiêu rồi.

Từ xưa đến nay, có rất ít người có thể đạt được tới cảnh giới này.

“Vẫn là nhờ có Thẩm huynh!”

Tất cả đều nhẹ nhàng cười cười, chắp tay cung kính nói.

Đại đa số những vị thiên kiêu đỉnh phong ở đây đều có giao hảo tốt với Thẩm Thiên, được hắn tặng Bổ Thiên Đan.

Thiên phú của bọn họ đã cao đến cực hạn, ngộ tính cũng tăng nhiều.

Lại thêm cơ hội linh khí ở đại tranh chi thế dồi dào, pháp tắc rõ ràng.

Bọn họ luyện hóa được phần lớn dược lực của Bổ Thiên Đan rất nhanh, tu vi bất ngờ tăng mạnh.

Mà những vị thiên kiêu không được dùng Bổ Thiên Đan của Thẩm Thiên cũng được hướng ké chút ánh sáng của hắn.

Bởi vì đại kiếp giáng lâm, tất cả các thế lực ở ngũ vực đều căng thẳng khẩn trương, muốn tạo ra cường giả trong thời gian ngắn nhất.

Cho nên, các phúc địa lịch luyện khắp nơi ở ngũ vực đều bắt đầu mở ra với cả bên ngoài, cho các thiên kiêu ngũ vực thí luyện.

Trong đó, phúc địa lịch luyện nổi danh nhất chính là tháp Chiến Thần của Thần Tiêu Thánh địa!

Tháp này là rơi từ trên Tiên giới xuống, cổ kính lâu đời, ẩn chứa vô tận truyền thừa, chính là vùng thí luyện vô thượng.