← Quay lại trang sách

Chương 966 Thần Tiêu thánh chủ, đổ vỏ! (3)

Cám ơn thúc!"

Thẩm Hữu Thiên cực kỳ vui sướng, vội vàng hành lễ nói.

Trong lòng của hắn ta rất kích động.

Thứ này chính là Thánh khí! Còn là bảo vật thành danh của Thập Tam thúc nữa chứ!

Loại chí bảo cấp bậc này, ngay cả phụ tôn đều không có nữa!

Không hổ là Thập Tam thúc, tính tình cực kỳ hào phóng.

Hì hì, bản Thánh tử thật sự quá hạnh phúc!

...

Thẩm Thiên nghiêm túc nói: "Hữu Thiên, con đã là Thánh tử của Thần Tiêu, vậy sẽ phải gánh vác trách nhiệm của thân phận này, phụ trách bảo vệ tốt Thần Tiêu thánh địa!"

Thần Tiêu thánh tử cũng không chỉ là danh hiệu, mà còn là một loại trách nhiệm.

Thẩm Hữu Thiên gật đầu, kiên định nói: "Hữu Thiên hiểu, con sẽ thề sống chết bảo vệ Thần Tiêu thánh địa!"

Thẩm Thiên hơi gật đầu, trên mặt nở một nụ cười.

Giống như hắn thấy được cái bóng của mình những năm đó trên người Thẩm Hữu Thiên vậy.

...

Mà đúng lúc này, lại có chín bóng người bay tới.

Bọn họ đều là thiên tài thế hệ trẻ, độ tuổi cũng tầm đôi mươi, khí tức đều cực kỳ hùng mạnh.

Trên người những đệ tử này đều mặc bộ quần áo đệ tử chân truyền của Thần Tiêu thánh địa, chính là Cửu Tử còn lại trong Thần Tiêu Thập Tử.

Khi bọn họ nhìn thấy Thẩm Thiên thì vội vàng quỳ một chân trên mặt đất, kính cẩn nói: "Tham kiến Thánh Chủ!"

Thẩm Thiên cứng người lại, không rõ ràng tại sao.

Cái gì mà Thánh chủ Thần Tiêu? Chẳng lẽ sư phụ tới?

Thẩm Thiên đảo mắt một vòng, cũng không thấy bóng người của Trương Long Uyên đâu.

Trương Vân Đình cười giải thích: "Vào tám mươi năm trước, phụ tôn đã từng tuyên bố một tin tức."

"Ngày mà sư đệ trở về, chính là ngày Thần Tiêu có Thánh Chủ mới!"

Thẩm Thiên nghe vậy thì dở khóc dở cười.

Thực sự là không cho người ta có cơ hội từ chối mà!

Thẩm Thiên cũng không định từ chối.

Hắn chính là Thánh tử đời trước của Thần Tiêu, vẫn có tình cảm với Thánh địa, cũng có lòng cảm mến rất lớn với Thánh địa.

Với lại điều này là điều mà mọi người nhất trí yêu cầu, hắn cũng không tiện từ chối.

Trở thành Thánh Chủ Thần Tiêu cũng không có điểm nào xấu, ngược lại còn có được rất nhiều chỗ tốt.

Dù sao Thánh Chủ chính là đại diện cho danh dự của Thần Tiêu thánh địa, phần lớn tài nguyên của Thánh địa đều có thể cung cấp cho hắn tu luyện, tăng thực lực lên.

Cả hai giống như một thể, họa phúc cùng hưởng.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Thẩm Thiên nhếch lên: "Chư vị mời đứng dậy!"

Hắn vung tay lên, một luồng lực lượng mềm mại đỡ Thần Tiêu Cửu Tử dậy.

Sau đó Thẩm Thiên lại lôi ra chín Thánh khí, phân ra cho Thần Tiêu Cửu Tử, nói: "Bản tọa cũng đưa cho các ngươi lễ gặp mặt."

"Hi vọng các ngươi có thể dốc lòng tu hành, cố gắng cống hiến cho Thánh địa!"

Những người này đều là đệ tử của Thần Tiêu, thiên phú cũng thuộc hàng ngũ cao cấp nhất.

Đối với bọn họ, Thẩm Thiên đương nhiên sẽ không keo kiệt.

Quan trọng là Thánh khí ở bên trong bảo tàng của hắn nhiều tới mức dùng sọt để tính, số lượng quá nhiều mà lại không có tác dụng gì lớn.

Coi như lấy một lúc chín Thánh khí trong một lần, Thẩm Thiên cũng không đau lòng.

Vừa lúc lấy chúng ra tăng thực lực cho đệ tử Thần Tiêu, cũng coi như tận dụng mọi thứ đi.

Thần Tiêu Cửu Tử nhận lấy Thánh khí, trên mặt xuất hiện vẻ kích động, nói: "Vâng, cám ơn Thánh Chủ!"

Mặc dù đối với Thẩm Thiên mà nói, Thánh khí không tính là gì, thế nhưng đối với những thiên tài này mà nói, Thánh khí chính là bảo vật vô thượng!

Dù sao, có rất ít Thánh địa sẽ tặng Thánh khí cho đệ tử trẻ tuổi.

Chủ yếu là Thánh khí quá quý giá, coi như là Thánh địa cũng không dễ dàng mang ra mà tặng người.

Hơn nữa với thực lực của đệ tử trẻ tuổi, còn không thể phát huy toàn bộ uy lực của Thánh khí ra ngoài.

Chỉ là Thẩm Thiên có quá nhiều Thánh khí, cho nên không để ý tới những thứ này.

Mặc dù nói bọn họ không thể phát huy toàn bộ uy lực của Thánh khí, thế nhưng ít nhất thứ này cũng là một loại thủ đoạn bảo vệ tính mạng.

Đây đều là đám trẻ nhà mình, đương nhiên phải chăm sóc tốt rồi.

Mặc dù Thẩm Thiên không quan tâm, thế nhưng không đại biểu người khác cũng không quan tâm.

Sau khi Thần Tiêu Cửu Tử đạt được Thánh khí, mỗi người đều rất kích động.

Sự tôn sùng của bọn họ đối với Thẩm Thiên lập tức giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên bất tuyệt!

...

Khi thấy cảnh tượng này, đám thiên tài đều cảm thấy rất rung động.

Hai mắt bọn họ tỏa sáng, hâm mộ tới đỏ cả mắt!

Có Thánh chủ của Thánh địa nào lại hào phóng tới mức này không?

Gặp mặt lần đầu, đưa tặng Thánh khí?

Nếu chỉ đưa một hay hai Thánh khí còn không nói, đây lại đưa một lúc mười mấy Thánh khí?

Thánh chủ Thần Tiêu thế hệ này, quá hào phóng.

Có được Thánh chủ như này, đệ tử của Thần Tiêu cũng quá hạnh phúc đi!

...

Đúng lúc này, có một bóng người bay nhanh tới.

Trong chớp mắt, cuồng phóng ập tới, khí thế ầm ầm đập tới, giống như cơn sóng khổng lồ đổ ập xuống.

Thiên tài bình thường khi cảm nhận được luồng khí tức này thì đều sắc mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy như nhũn ra, suýt nữa thì ngã liệt trên mặt đất.

Ngay cả những thiên tài đỉnh cao như Thẩm Hữu Thiên cũng trở nên nghiêm túc, như gặp đại địch.

Người này, tuyệt đối là một kẻ khủng bố không thể coi thường!

Thần quang thu lại, hiển lộ ra bên trong là một thiếu nữ tuổi trẻ với phong thái động lòng người.

Nàng mặc một bộ váy dài trắng, nét đẹp hoàn mỹ tới tuyệt đỉnh, giống như tiên nữ trên chín tầng trời, không ai có thể chạm vậy.

Ánh mắt của nàng sáng chói giống như biển sao, làn da mịn màng sáng long lanh như mỡ đông.

Điều thần kỳ nhất chính là đỉnh đầu của thiếu nữ này có một đôi sừng rồng, ẩn chứa thần quang vô tận.