Chương 971 Thẩm huynh, đón đòn tấn công toàn lực của ta đi! (1)
Lúc này, chúng thiên kiêu lại càng khắc ghi cảm ngộ Đế kinh chân giải.
Trên trời, quang vũ huy sái như cánh hoa óng ánh nhẹ nhàng bay xuống, khiến cho nơi này nồng đậm khí tức ngộ đạo.
Khí tức của đông đảo thiên kiêu lại càng bành trướng mênh mông, mạnh mẽ phát ra, hưởng thụ quang vũ tẩy lễ, lại càng thêm thần dị.
Trong cơ thể bọn họ tản mát ra sức mạnh huyễn hoặc khó hiểu, toàn thân nở rộ thần quang mờ mịt, không ngừng cảm ngộ thiên địa đại đạo.
Rầm rầm rầm!
Thần năng kinh khủng mênh mông như đại dương không ngừng bành trướng.
Chỉ một lát sau đã có người cảm ngộ thành công, tu vi tịnh tiến.
Một cỗ khí tức đột phá tu vi tản phát ra, quét sạch thiên địa, khiến cho cả Đổng Tước Đài đều được linh khí vô tận bao bọc.
Chẳng mấy chốc đông đảo thiên kiêu đều thu hoạch được lợi ích khổng lồ sau khi cảm ngộ, thậm chí có không ít người đã đột phá được cảnh giới nhỏ.
Bọn họ chậm rãi tỉnh lại, sắc mặt đầy vui mừng, vô cùng phấn chấn.
Mọi người đều kinh hô: “Thần Tiêu Thánh Chủ cảm ngộ Đế kinh cao thâm mạt trắc, vượt xa chúng ta mười con phố.”
“Sau khi cảm ngộ Đế kinh chân giải, ta đã nắm chắc Đế kinh gấp bội.”
“Ta cũng vậy, ta đã tu luyện Thái Dương Đế kinh tới cảnh giới đại thành!”
“Còn cả ta, cả ta nữa!”
“Ta cũng vậy!”
“Đa tạ Thánh Chủ tiền bối!”
“Đa tạ cô phụ!”
◇ ❖ ◇
Chúng thiên kiêu vạn phần kích động, sau lần cảm ngộ này bọn họ đã thu được lợi ích không nhỏ, ít nhất đã giảm bớt được mấy chục năm khổ tu.
Bởi vậy, chúng thiên kiêu lại càng tràn đầy cảm kích và kính nể Thẩm Thiên.
Nhưng khi bọn họ đang chuẩn bị đứng dậy nói lời tạ ơn thì phát hiện Thẩm Thiên đột nhiên hóa thành một vệt thần quang, bay thẳng lên chín vạn trượng mây.
Thấy cảnh tượng này, tất cả đều ngỡ ngàng ngơ ngác không hiểu gì.
“Thần Tiêu Thánh chủ đi thế nào vậy?”
“Đúng vậy. Ta còn muốn thương lượng với ngài ấy một chút xem có nên thu cô cô ta lại không!”
“Đúng rồi đúng rồi, cô cô ta cũng đã ở nhà chờ ngài ấy nhiều năm vậy rồi mà, đến lúc gả đi rồi!”
“Ta cũng vậy. Ta cũng vậy!”
◇ ❖ ◇
Trên biển mây, Thẩm Thiên ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, mặt mũi nhăn nhó như nhức trứng lẩm bẩm: “Hô, cũng may bổn Thánh Chủ phản ứng nhanh!”
“Nếu lại bị đám tiểu tử này quấn lấy nữa thì nổ tung đầu mất!”
“Làm trưởng bối cái gì chứ, thực sự quá kinh khủng!”
Thẩm Thiên luôn luôn anh dũng vô địch, nhưng khi gặp chuyện nhi nữ tình trường cũng không thể không lùi bước.
Dù soa tâm tính của hắn cũng dừng lại ở hơn trăm năm trước, gần như không có gì thay đổi.
Đột nhiên xuất hiện nhiều bà mai như vậy, ai mà chịu nổi chứ.
Cho nên, vẫn nên nhanh chóng bỏ chạy, tẩu vi thượng sách!
Thấy cuối cùng đã thoát được đám tiểu tử kia, gánh nặng trong lòng Thẩm Thiên đã được giải khai.
◇ ❖ ◇
Đúng lúc này, hư không kịch liệt rung động, không gian vặn vẹo, quang mang quanh quẩn, tràn đầy khí tức uy hách.
Hư không bị một sức mạnh vĩ đại vô thượng nào đó cứng rắn đập vỡ, hiện ra một cái động sáng lóa.
Bên trong tỏa hào quang rực rỡ chói mắt, khí tức hoành hành.
Hai mắt Thẩm Thiên ngưng lại, chỉ thấy có hai bóng người bước ra từ trong hư không.
Một người trong số đó mặc váy dài màu tím nho nhã, thân hình to lớn, hai con ngươi như chứa cả thiên địa, vô cùng thâm thúy.
Nhưng khí tức lại vô cùng bình thản, dạo bước như hòa làm một thể cùng thiên địa, hư vô mờ mịt, người khác cảm giác không thể nắm giữ.
Mà bên cạnh là một người mặc áo trắng, giữa hai đầu lông mày hiện ra một tia tang thương, bớt đi một phần kiệt ngạo, nhiều thêm một phần thành thục.
Khí tức của y cường đại vô cùng, mặc dù đã thu vào trong thân nhưng vẫn cảm nhận được trong cơ thể y ẩn chứa sức mạnh vô cùng cuồng bạo.
Hai người này chính là Hoang Thạch Đế Quân và Thạch Thiên Tử.
Thấy hai người này, con ngươi Thẩm Thiên hơi co lại.
Dù hắn đã đạt tới cảnh giới này nhưng vẫn không thể nhìn thấu Hoang Thạch Đế Quân, ngược lại càng cảm thấy ông cao thâm mạt trắc hơn.
Thẩm Thiên thầm thở dài cảm thán, Hoang Thạch Đế Quân không hổ là cường giả mạnh nhất ngũ vực.
Có cường giả cấp bậc này ở đây, cho dù là Tà Linh ngoại vực cũng không thể tùy tiện công hãm ngũ vực!
Sau đó, Thẩm Thiên nhìn sang Thạch Thiên Tử, phát hiện tu vi của tiểu tử này cũng tinh tiến rất khá.
Thời gian một trăm tám mươi năm đủ để tu vi của Thạch Thiên Tử đột phá thành công từ Thiên Tôn trung kỳ lên thành Chân Thánh lục kiếp!
Nhưng với chiến lực của Thạch Thiên Tử, dù có đối mặt với cường giả cấp Đại Thánh cũng có thể chống lại!
Không hổ là thiếu niên chí tôn trước kia, quả nhiên thiên phú rất cường đại.
Nghĩ vậy, Thẩm Thiên cười cười tiến tới nói: “Thạch thúc, Thiên Tử huynh, đã lâu không gặp.”
Hoang Thạch Đế Quân nở nụ cười hòa ái, hỏi: “Về rồi hả?”
Cảm nhận được khí tức của Thẩm Thiên, Hoang Thạch Đế Quân liền đưa Thạch Thiên tử tới.
Thẩm Thiên khẽ gật đầu cảm thán: “Bế quá một cái thôi mà lâu quá, nên mới ra muộn như vậy.”
Hoang Thạch Đế Quân cười gật đầu: “Thiên Nhi, con có thể bế quan trong thế cờ Hồn Thiên lâu như vậy, khẳng định đã có được thu hoạch to lớn.”
Ông hiểu rất rõ Thông Thiên Kiến Mộc Giới, há lại không biết thế cờ HỒn Thiên là thế nào sao?
Đó chính là vùng cơ duyên lớn nhất của Kiến Mộc Giới, có được cơ duyên rất lớn.
Mà khi Thạch Thiên Tử từ đó trở về đã từng thông báo cho Hoang Thạch Đế Quân tình huống cụ thể bên trong thế cờ Hồn Thiên.
Cho nên đương nhiên Hoang Thạch Đế Quân sẽ tự hiểu được Thẩm Thiên đã thu được truyền thừa của Hồn Thiên Tiên Vương.
Thẩm Thiên gật đầu nói: “Quả thực là có thu hoạch, tăng được một phần thực lực.”
Đối mặt với Hoang Thạch Đế Quân, Thẩm Thiên vẫn vô cùng khiêm tốn.
Hoang Thạch Đế Quân cởi mở cười nói: “Tốt, rất tốt!”
“Có con ở đây, hy vọng của ngũ vực lại lớn hơn một chút!”
Hoang Thạch Đế Quân sớm đã coi Thẩm Thiên như hậu bối của mình, nếu không đã không giao Hoang Cổ Đế kinh và Bàn Đào Bất Tử Dược cho hắn.
Thấy THẩm Thiên có thể có được thành tựu như vậy, trong lòng ông tràn ngập vui mừng.
◇ ❖ ◇