← Quay lại trang sách

Chương 974 Nhất ngộ Thẩm Thiên lầm chúng sinh! (1)

Sau lưng hắn cũng dâng lên một cỗ dị tượng kinh khủng.

Long hống khiếu thiên, phượng ngâm cao vút, vô số thần mang phóng lên tận trời.

Thần long to lớn gào thét xông ra, sau lưng còn hiện ra cánh chim phượng hoàng rộng lớn đủ bao trùm thiên địa.

Cánh phượng giương cao nhấc lên gió lốc ngập trời!

Thần hoàng hừng hực bất diệt sáng rực lượn lờ quanh thân thần long, tỏa ánh lửa tận trời, chiếu rọi thiên địa.

Thảm thiên khép năm ngón tay lại, hơi thở như sương, mang theo khí tức cái thế đánh về phía trước, kinh khủng ngập trời.

Trong chốc lát, hai người giao phong.

Chỉ trong chớp mắt đã oanh kích ra một ngàn ba trăm năm mươi hai đòn Hồn Thiên Thần Quyền, uy thế kinh khủng tựa như muốn lật úp cả thiên địa.

Mảng lớn hư không sụp đổ, cuối cùng vỡ vụn thành một đống phế tích.

Hư không chôn vùi.

Pháp tắc hỗn loạn.

Loạn lưu hư không đáng sợ quét ra thôn phệ cả hai người.

Nhưng bọn họ chẳng để ý tới, cứ thế tiếp tục giao chiến trong loạn lưu hư không vô biên mênh mông.

Chung quanh, ô quang nhấp nháy, uy thế chấn thiên.

Loạn lưu đen nhánh đáng sợ kinh khủng tản mát ra sức mạnh nhiếp nhân tâm phách.

Hai bóng người không ngừng giao thua, va chạm, bắn ra thần quang chói lọi, chiếu rọi thiên địa.

Toàn thân Thạch Thiên Tử phát sáng, trùng đồng hiện ra, đế cốt xuất hiện bắn ra sức mạnh dọa người, muốn đập nát cả thương khung này.

Khí thế của y quá bá đạo, như thần minh vô thượng công phạt vạn thế khiến cho cả mảnh thiên địa này phải thần phục!

Y phất tay hư không toái diệt, tinh thần vẫn lạc, khiến cho pháp tắc thiên địa đều rúng động, như muốn hoàn toàn chôn vùi tại nơi này.

Đối diện, Thẩm Thiên anh tư cái thế, áo trắng bay bay chập chờn trong gió, không nhiễm bụi trần.

Hắn đứng trong hư không loạn lưu vững như Thái Sơn, mặc người tấn công, chỉ vẻn vẹn dùng một quyền đánh nát!

Hai người không ngơi tay, mỗi một quyền đánh ra đều xuyên thấu hư không, đập nát thương khung, khí tức kinh khủng tuyệt luân, táng diệt đại thế!

Hư không loạn lưu cũng không chịu nổi sức mạnh này, vỡ vụn ra vô số khe hở dọa người ta mất hồn.

Loạn lưu màu đen đáng sợ quét sạch vạn dặm xa, kinh khủng vô tận, ẩn chứa uy năng lớn lao.

Nó đi tới đâu, chôn vùi hết thảy.

Chiến trường nơi này quá mức kinh khủng, tràn đầy sức mạnh hủy thiên diệt địa, như muốn diệt tuyệt mảnh vũ trụ này.

Chỉ một đạo quyền mang tiêu tán cũng có thể khiến cho Chân Thánh bình thường bị thương, mạt sát Thánh giả.

Nếu tới gần hơn một chút, sức mạnh kinh khủng này có thể khiến cho Thánh Quân chực nứt tim gan, tim Đại Thánh cũng phải đập nhanh run rẩy.

Hai người giao chiến không ngừng, giết tới mức thiên hôn địa ám, thương khung vỡ nát, hung uy như muốn đánh xuyên cả thiên địa.

Hư không xung quanh bọn họ nổ bể, thiên địa cũng cộng hưởng theo mà bị hủy thành một vùng phế tích.

Hai người giống như tuyệt đại thần minh giết thẳng lên mây cao chín tầng trời, tung hoành bên ngoài biển mây!

◇ ❖ ◇

Một hồi sau cuối cùng cũng có một bón người ngã xuống, vội lùi lại mấy vạn trượng.

Mỗi một bước y dẫm xuống đều dẫm nát hư không, chôn vùi thành bột mịn, dẫn tới thiên địa cộng minh.

Người này chính là Thạch Thiên Tử.

Sau gần vạn chiêu giao chiến với Thẩm Thiên, cuối cùng y ngăn cản không nổi nữa mà bại lui.

Thạch Thiên Tử thở ra nặng nề, khí tức hỗn loạn, trên nắm tay y còn rỉ ra từng tia từng tia máu tươi.

Hai tay y đang run rẩy, dị tượng sau lưng trở nên ảm đạm, khí huyết trong người cuộn lên từng dòng.

Thạch Thiên Tử cũng không để ý, chỉ thấy thật thoải mái.

Lúc này, Thẩm Thiên phất phơ áo trắng bay xuống, toàn thân không chút thương tích, ngay cả khí tức cũng rất bình thản.

“Chiến lực của Thiên Tử huynh quả nhiên cường đại!”

Thẩm Thiên cảm thán một câu. Với chiến lực của Thạch Thiên Tử, dù là một vài Đại Thánh uy tín lâu năm cũng chưa chắc đã là đối thủ của y.

Thân mang trùng đồng Đế cốt, lại còn nắm giữ đại thần thông sáng thế, Thạch Thiên Tử đã được thúc định sẽ có thành tựu vô thượng, tung hoành vũ trụ.

Nghe Thẩm Thiên nói vậy, Thạch Thiên Tử cười khổ nói: “Vẫn kém xa Thẩm huynh!”

“Trận này, là Thạch mỗ bại!”

Trong lòng Thạch Thiên Tử vạn phần rung động. Dù y đã dốc hết sức ra rồi cũng không thể rung chuyển một mảy may của Thẩm Thiên.

Khi song quyền của hai người đập vào nhau, y cảm thấy như mình đang đập vào tiên kim thiên ngoại, không thể phá vỡ, ngược lại còn bị phản chấn rung cả hai tay.

Y là Chân Thánh lục kiếp đỉnh phong đó, mà Thẩm Thiên mới chỉ là độ kiếp nửa bước.

Nếu chờ tới khi tu vi của Thẩm Thiên ngang bằng y, sợ là lật tay một cái cũng có thể hủy diệt y.

Nghĩ vậy, trong lòng Thạch Thiên Tử không khỏi cảm thán.

Thẩm huynh không hổ là thiên tư vô lượng, sức chiến đấu cỡ này chắc chắn sẽ tung hoành đại thế, trấn áp tất cả kẻ địch!

So với Thẩm huynh, Thạch mỗ thực sự kém quá xa.

Nhưng dường như Thạch mỗ thấy được một chút hy vọng sống từ Thẩm huynh.

Có thể cứu vớt được sinh cơ của mảnh thiên địa này rồi.

Với thiên phú và chiến lực của Thẩm huynh, chờ tới khi hắn trưởng thành, nhất định có thể đem lại hy vọng cho ngũ vực.

Ngũ vực được cứu rồi!

◇ ❖ ◇

Thạch Thiên Tử bình tĩnh nhìn Thẩm Thiên, quang mang trong ánh mắt lại càng sáng chói mà thâm thúy vô cùng.

Một lúc lâu sau, cuối cùng hắn đành cười khổ lắc đầu: “Thẩm huynh, nếu ngươi có thời gian thì đi thăm nha đầu Linh Lung kia đi.”

“Trong khoảng thời gian huynh biến mất này, nha đầu kia đã bắt đầu làm ầm ỹ, thật vất vả mới qua được bao năm như vậy.”

“Thậm chí nàng còn chạy tới trước mặt Đế Quân, khóc khóc nháo nháo muốn Đế Quân ra tay mang ngươi ra.”

“Cũng may, sau khi biết ngươi không có nguy hiểm gì nha đầu kia mới an tĩnh lại.”

“Nếu không, cả Tiên Triều đều bị nàng lật lên mất!”