Chương 990 Long Vương đẫm máu, Thẩm Thiên giáng lâm (2)
Ngay lập tức, toàn bộ Bắc Hải đều bị ô quang vô tận bao bọc, che khuất bầu trời, như muốn táng diệt triệt để.
Lão Long Vương gào thét điều động thần lực vô tận, hóa thành một quả cầu năng lượng cực lớn lao tới phía trước.
Oanh!
Uy thế kinh khủng quét sạch bát phương, chấn động thương khung, nhấc lên sóng biển vô tận.
Vô số tu sĩ chấn động tâm thần, trận chiến của các Chân Tiên thực sự quá kinh khủng.
Mà lúc này lão Long Vương cũng tiến lên hóa thành một tia ô quang phóng tới chỗ Tà Linh Chân Tiên.
“Các ngươi rời khỏi nơi này trước!”
Lão Long Vương rống lớn, nhắc bọn Ngao Dạ lùi lại phía sau.
Người thường căn bản không thể tham dự vào trận chiến cấp Chân Tiên.
Chỉ riêng sức mạnh tràn ra cũng có thể khiến Chuẩn Tiên bị thương nặng.
“Rõ!”
Ngao Dạ nghe vậy, vội vàng mang theo Côn hư cùng rất nhiều Đại Thánh lùi lại.
Nhưng bọn họ cũng không rời đi xa, đề phòng nhỡ may có tình huống bất ngờ gì xảy ra cũng có thể tiến tới trợ giúp.
Một bên khác, hai mươi mấy Tà Linh cấp Chuẩn Tiên cũng nhao nhao lùi lại, đứng từ xa quan sát không dám chạm đến mảy may.
◇ ❖ ◇
Lúc này, lão Long Vương đã quấn lấy Tà Linh cấp Chân Tiên ác chiến.
Uy thế kinh khủng bộc phát rung chuyển cả trời đất.
Toàn thân lão Long Vương phát sáng, khí thế mênh mông khó lường.
Ông thôi động Thương Long Trảo, thế không thể đỡ, như thể sắp xé rách trời đất làm hai nửa.
Long trảo to lớn vắt ngang hư không, rơi thẳng xuống thương khung quét ngang trên trời dưới đất.
Tà Linh Chân Tiên lạnh lùng, một thanh Khô Lâu Cốt Đao hiện ra trong tay lão ta, tỏa ra tà quang nhấp nháy.
Cốt đao vung lên, nối liền trời đất, tản ra sức mạnh tà ác vô tận.
Từ vụ lập tức tụ lại, dường như có Tà Thân vô thượng đang thi triển đao pháp hủy thiên diệt địa.
Oanh!
Tiếng vang như kinh lôi quán triệt hoàn vũ.
Trận chiến của bọn họ quá kinh khủng, mỗi một kích giáng xuống đều có thể đánh xuyên thiên khung, đánh nát pháp tắc, khiến cho hư không hóa thành phế tích.
Sóng năng lượng vô tận liên tục quét ngang như muốn phá hủy cả mảnh thiên địa này.
Không gian đã toái diệt thành hư vô, hư không loạn lưu phun trào, dòng lũ màu đen đáng sợ dọa tâm phách người ta, quét sạch vạn dặm.
Hai người vẫn quấn lấy nhau giao chiến không dứt, giết tới mức thiên hôn địa ám.
Ánh mắt tất cả mọi người đều có vẻ lo lắng.
“Trận này nhất định phải thắng!”
Bọn họ không biết lão Long Vương có thể ngăn cản được Tà Linh Chuẩn Tiên hay không.
Nhưng nếu không ngăn nổi, vậy Bắc Hải hoàn toàn phiền toái rồi.
◇ ❖ ◇
Lại có thêm hai bóng hình bay ra từ sâu trong lỗ hổng hư không.
Lão Long Vương toàn thân chảy máu, khí tức hỗn loạn, rõ ràng đã bị thương nặng.
Một bên khác, thân ảnh Tà Tiên hiển hiện, tà khí quanh thân tràn lan, giữa ngực còn có mấy dấu trảo đẫm máu.
Rất hiển nhiên, khi giao chiến với lão Long Vương, Tà Tiên cũng không chiếm thượng phong.
“Dám can đảm tổn thương đến Thánh Linh Thể của bổn tọa. Chết đi cho ta!”
Tà Tiên gào thét ầm ỹ, tà khí sau lưng bành trướng vô tận, ngưng tụ ra hư ảnh vô cùng đáng sợ.
Những bóng mờ kia giống như ba ngàn tà tôn, như muốn ma diệt vạn vật trên thế giới, chôn vùi tất thảy trong tà vụ vô tận.
Tà Tiên tiến lên trước, tà ảnh chuyển động theo sau, sát khí ngập trời chém xuống vô số đao mang!
Lão Long Vương ngưng trọng, ánh mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt.
Ông có thể cảm nhận được cỗ lực lượng này rất đáng sợ, và không gì chống đỡ nổi.
Nhưng lão Long Vương không thể lui. Bởi sau lưng ông chính là thương sinh Bắc Hải.
Nếu ông lui, những người khác sẽ chết!
Lão Long Vương động thân tiến tới, long trảo lóe lên thần mang sáng lòa, mờ mịt lượn lờ.
“Giết!”
“Giết!”
Hai người đều quát lớn, khí thế sát phạt quét sạch thiên địa.
Đùng đùng đùng!
Từng tiếng oanh minh vang vọng cả thương khung, uy thế cực kỳ kinh người.
Sau đó, huyết quang lóe lên, cốt đao đen nhánh chớp mắt đã ghé sát lão Long Vương, chặt ông làm hai.
Phụt!
Lão Long Vương phun máu tươi, cố gắng thôi động nốt phần sức mạnh cuối cùng, vung Thương Long Trảo bắt vào lồng ngực Tà Tiên, kéo trái tim ra, bóp nát hoàn toàn.
“A! Chết!”
Tà Tiên rú thảm thê lương, một đao chém lão Long Vương bay ra ngoài.
Lão Long Vương rơi xuống khỏi bầu trời, rơi ầm ầm xuống mặt biển.
Ngao Dạ và một đám cường giả đảo Hắc Long vội vàng chạy đến gào lên đau xót: “Lão tổ tông!”
Bọn họ không thể ngờ nổi lão Long Vương quyết tâm dủ phải trả cái giá lớn như vậy cũng nhất định ngăn Tà Tiên lại.
Mà lúc này, lại có một bóng hình xinh đẹp lao ra, nhào tới ôm lấy lão Long Vương.
“Tổ gia gia, người không sao chứ?”
Nàng chính là Long Nữ Ngao Băng.
Ngao Băng nước mắt vòng quanh, tâm thần cực kỳ bi ai.
Lão Long Vương chính là tổ gia gia mà nàng kính trọng nhất.
Ông đã sống vài vạn năm, tu vi đã đạt tới cảnh giới phi thăng từ lâu, nhưng vẫn chưa phi thăng lên Tiên giới, chỉ vì muốn thủ hộ đảo Hắc Long.
Một bậc tiền bối đáng kinh như vậy, lại rơi vào kết cục thế này…
“Con đừng khóc, mau rời khỏi đây đi!”
Lão Long Vương nói yếu như thở, khí tức như có như không, chắc hẳn sẽ không gắng gượng được quá lâu.
Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều rơi nước mắt.
Bực anh hùng thế này, cho dù bỏ mình cũng muốn bảo vệ giới này.
Sao có thể không bi thương, sao có thể không đau lòng chứ?
“A! Ta phải giết các ngươi!”
Ngao Băng xõa tung mái tóc dài, khí tức lạnh léo thấu xương, tràn đầy sát ý băng liệt.
Nàng nhún mình nhảy lên, giết thẳng vào thiên không.
“Cô cô, bình tĩnh một chút!”
Ngao Dạ thấy vậy vội vàng tiến tới ngăn cản Ngao Băng.
Tà Linh ngoại vực quá kinh khủng, hiện giờ lão Long Vương đã bại lui, bọn họ không cách nào chống lại được nữa.
“Không nên ở lại nơi này lâu, trước hết cứ lui về đảo Hắc Long đã, mượn nhờ Đế khí và đại trận bảo vệ đảo để phòng ngự!”