← Quay lại trang sách

Chương 1000 Trảm Chân Tiên!!! (2)

Tà Tiên quyết định, tạm thời quay về liên hệ với cường giả trong tộc mở lại thông đạo để cường giả vô thượng giáng lâm, tranh thủ giết Thẩm Thiên sớm để ngăn ngừa hậu họa.

Nghe thấy lời của Tà Tiên, ba tên Tà Linh cấp Chuẩn Tiên còn lại vội vàng lui lại.

Bọn hắn vốn đã bị chiến lực của Thẩm Thiên chấn nhiếp, sợ đến mức tâm thần sắp nứt ra, nếu còn ở đây, bọn hắn tuyệt đối không thể nào thoát khỏi cái chết.

Ba tên Tà Linh cấp Chuẩn Tiên vội vàng từ bỏ đối thủ, xông về lỗ sâu hư không muốn tạm thời rút lui khỏi giới này. Những Tà Linh khác cũng đã cố gắng rút hết ra sau khiến giới này tạm thời khôi phục lại sự yên tĩnh.

Chúng cường giả Bắc Hải nhìn thấy màn này liền nhẹ nhàng thở phào.

Cũng may bọn họ đã cố gắng gắng gượng đến khi Thẩm Thiên chạy đến nếu không nơi này đã biến thành tử vực từ lâu rồi.

Thế Tà Linh tộc cường thịnh, còn lâu thế lực Bắc Hải mới có thể chống lại được.

Chỉ mới khai chiến trong một thời gian mà các tộc Bắc Hải đã tổn thất nặng nề, thi cốt như núi, chồng chất vạn dặm.

Cũng may, tất cả đều đã kết thúc rồi.

Tất thảy những điều này đều là may mắn có Thẩm Thiên Thánh chủ!

...

Tà Tiên đứng giữa hư không, ánh mắt đỏ tươi, khí thế mênh mông không dứt.

Khí tức hắn ta vô cùng u ám, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, ngươi đừng đắc ý quá sớm.”

“Không bao lâu nữa, đại quân Thánh Linh tộc sẽ lại một lần nữa giáng lâm.”

“Đến lúc đó đừng nói là nơi đây, dù là toàn bộ ngũ vực cũng sẽ là nơi chăn nuôi của Thánh Linh tộc chúng ta!”

“Tiểu tử, lo mà tận hưởng những thời khắc cuối cùng đi!”

“Bổn tọa sẽ đích thân trừ khử ngươi, sẽ róc từng miếng thịt, từng khúc xương của ngươi, hành hạ đến chết!”

“Khặc khặc khặc!”

Cho dù thua thì các ngươi vẫn sẽ không thể nào ngăn cản được quyết tâm xâm lấn ngũ vực của Tà Linh tộc.

Tà Tiên muốn những người này phải chết trong sự sợ hãi vô tận.

“Đi!”

Tà Tiên vung tay dẫn đầu đám Tà Linh tộc chuẩn bị lui về vực ngoại. Đúng lúc này, giọng nói lạnh lẽo đầy châm biếm của Thẩm Thiên vang lên.

“Định đi à?”

“Đi sớm thế?”

Thẩm Thiên vung tay lên, Hồn Thiên Kỳ Bàn phóng lên tận trời lao lên tầng mây hóa thành màn sáng ngập trời bao phủ trời đất.

Vòm trời hiện lên chiếc bàn cờ khổng lồ chiếu rọi trời cao bắn ra thần năng vô thượng.

Pháp tắc quanh quẩn, sợi xích trật tự giao thoa tung hoành bắt đầu phong tỏa mảnh hư không này, đến mức, rất nhiều Tà Linh muốn rút lui về vực ngoại cũng bị đại trận cản bước.

Tà Tiên nhìn thấy cảnh này lông mày nhíu chặt: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì?”

“Dĩ nhiên là muốn giữ các ngươi lại uống trà rồi!”

Thẩm Thiên lạnh nhạt nói, trong tay lấy từng quân cờ Hồn Thiên Kỳ Tử ra.

Ánh mắt Tà Tiên sững lại, khinh thường nói: “Buồn cười, ngươi cho rằng có thể chống lại được bổn tọa sao?”

“Nếu bổn tọa đã muốn rời đi thì sẽ không ai có thể cản nổi!”

Mặc dù Tà Tiên bị đại trận vây nhốt nhưng hắn ta không thèm để ý.

Hắn ta thân là cường giả Chân Tiên cảnh sao có thể quan tâm đến trận pháp cỏn con này?

“Thật sao? Ngươi có thể thử!”

Thẩm Thiên cười lạnh, Hồn Thiên Kỳ Tử bắn ra.

Từng tia thần quang bắn thẳng lên bầu trời, hào quang rực rỡ đến cực điểm.

Những quân cờ đó giống như sao trời, che kín trời cao, hào quang bắn ra bốn phía.

Trong chốc lát, pháp tắc vô tận trút xuống giống như từng ngôi sao trời rơi xuống.

Ba vạn sáu ngàn Hồn Thiên Kỳ Tử vắt ngang giữa hư không tạo ra đại trận vô thượng, trời đất chấn động mạnh.

“Cái này... đây là?”

Cơ thể Tà Tiên hơi run lên, hắn ta đột nhiên có một cảm giác khủng hoảng khó hiểu quẩn quanh trong lòng.

Trong vòm trời những quân cờ chói lọi che ngập kín giống như những ngôi sao đang giao thoa, diễn hóa thành chu thiên, bắn ra uy năng mênh mông.

Cỗ sức mạnh này vô cùng đáng sợ khiến tâm thần hắn ta run rẩy dữ dội.

“Không thể nào, vì sao thế gian này lại có trận pháp khủng bố đến như vậy!”

Tà Tiên rống to, tà khí trong cơ thể nổ tung tấn công đại trận đang tỏa ra thần uy ngập trời.

Keng!

m thanh như sấm sét!

Sức tấn công của Tà Tiên cực kỳ khủng bố, có thể nghiêng trời lệch đất.

Nhưng, tấn công của hắn ta rơi xuống đại trận lại không thể tạo ra dù là một chút gợn sóng.

“Cái gì?”

Trong lòng Tà Tiên chấn động, khó có thể tin được.

Hắn ta không ngừng ra tay, giống như tấn công một cách điên dại khiến trời đất cũng phải chấn động theo, nhưng đáng tiếc tất thảy đều vô dụng.

Đại trận mà Thẩm Thiên bày ra là đại trận Chu Thiên Tinh Đấu. Từng quân cờ kết hợp tạo thành sức mạnh tinh thần vực ngoại, diễn sinh ra đại trận vô thượng.

Muốn phá vỡ trận pháp trừ phi có thể một hơi đánh nát ba vạn sáu ngàn ngôi sao.

Đừng nói là Tà Tiên trên người đang bị thương nặng, chiến lực sụt giảm nghiêm trọng, cho dù là đang ở trạng thái đỉnh phong của hắn ta thì không thể nào bộc phát ra được sức mạnh kinh khủng nhường ấy.

Dù sao cũng là pháp vô thượng trong Chu Thiên Đạo kinh, còn được tạo dựng bằng đại khí vô thượng Hồn Thiên Kỳ Bàn, đường đường là khí vô thượng của Hồn Thiên Tiên Vương sao Chân Tiên bình thường có thể phá được.

Tâm trạng Tà Tiên rối bời, hắn ta đã lờ mờ cảm thấy có gì không ổn, dần nảy sinh cảm giác nguy hiểm, nhưng hắn ta vẫn ra vẻ bình tĩnh, hừ lạnh nói:

“Nhốt được bổn tọa thì đã sao chứ?”

“Cho dù bổn tọa có đứng yên đây để ngươi đánh thì ngươi cũng không thể làm ta bị thương chút nào.”

“Đợi đại quân Thánh Linh giáng lâm chắc chắn các ngươi sẽ phải chết.”

Mặc dù Tà Tiên kinh ngạc vì Thẩm Thiên có thể bố trí ra được cấm trận vô thượng bậc này nhưng cũng không cảm thấy Thẩm Thiên có thể làm hắn ta bị thương.