Chương 1029 Linh bảo (2)
Các chủ Truyền Bảo các hỏi:
- Ngươi có biết Truyền Bảo các là do ai sáng tạo không??
Nghe nói như vậy, Trần Đạo Huyền mơ hồ có suy đoán, hắn thử trả lời:
- Chẳng lẽ, các này chính là do Thí Đế thiên tôn sáng lập?
- Chính xác!
Các chủ Truyền Bảo các gật gật đầu:
- Truyền Bảo các Truyền Bảo các! Nhiều năm như vậy, ý nghĩa tồn tại của Truyền Bảo các chúng ta chính là vì nó!
Nói rồi.
Các chủ Truyền Bảo các vung tay lên.
Chỉ thấy cả tòa động thiên bắt đầu lắc lư kịch liệt.
Phải biết rằng, động thiên thế giới do Giới Nguyên Châu cấp Chân Tiên chế tạo, phạm vi thế giới của nó mặc dù đã co rút lại so với Chân Tiên Nguyên Giới nguyên bản, nhưng cũng lớn hơn Huyền Hoàng giới của Trần Đạo Huyền không biết bao nhiêu lần.
Một tòa động thiên thế giới lắc lư như vậy, có thể tưởng tượng được khủng bố cỡ nào.
Nhưng Trần Đạo Huyền và các chủ Truyền Bảo các đều không phải người phàm, đừng nói chỉ là một tòa động thiên thế giới lắc lư, dù cho tòa động thiên thế giới này nổ tung ở trước mặt hai người thì cũng không mảy may đả thương được hai người bọn hắn.
- Đến rồi.
Trần Đạo Huyền yên lặng nói.
Trong cảm giác thần thức của hắn, sâu trong địa hạch của thế giới động thiên này có một mảnh vỡ đang cuồn cuộn xông lên từ trong trận pháp sâu trong địa hạch.
- Bang!!!
Đi kèm với một tiếng nổ lớn.
Một đạo bạch quang vọt từ sâu trong lòng đất ra.
Bạch quang vừa mới lao ra, liền muốn phá không mà đi, chỉ tiếc, tòa động thiên thế giới này lưu lại trận pháp do Thí Đế thiên tôn bố trí.
Nhất thời, toàn bộ thế giới động thiên trở nên vô cùng mờ mịt, mảnh Kim Ô trên bầu trời cũng trở nên ảm đạm vô quang.
Tiếp theo.
Từng đạo xiềng xích vươn từ trong hư không ra, trực tiếp trói chặt đạo bạch quang kia tại chỗ.
Thẳng đến lúc này, Trần Đạo Huyền mới thấy rõ đạo bạch quang này đến tột cùng là cái gì.
- Đây là... Mảnh vỡ?
Trần Đạo Huyền lẩm bẩm nói, trong giọng nói tràn đầy không thể tin được.
- Nó chính là thần binh mà năm đó Thí Đế thiên tôn tung hoành thiên hạ sử dụng!
Các chủ Truyền Bảo các không dùng từ pháp khí, mà là dùng thần binh.
Trần Đạo Huyền lại nhìn về phía mảnh vỡ bị vô số xiềng xích quấn quanh trong hư không, hắn vẫn khó có thể tưởng tượng, thứ này lại là vũ khí của Thí Đế thiên tôn.
Cũng không phải Trần Đạo Huyền cảm thấy phẩm giai của bảo vật này thấp, trên thực tế, ở trong thần thức của Trần Đạo Huyền, phẩm giai của bảo vật này cao hơn tất cả tiên khí mà hắn từng nhìn thấy, kể cả Tinh Thần Kiếm Đạo Đồ của hắn.
Nói cách khác, phẩm giai của bảo vật này đã cao hơn tiên khí thượng phẩm!
Nhưng vấn đề là, cho dù là bát kiếp Thiên Tôn sử dụng tiên khí thượng phẩm cũng vô cùng gian nan. Hiện tại cho Trần Đạo Huyền giai tiên khí cao hơn, hắn cũng không dùng được a!
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Trần Đạo Huyền, các chủ Truyền Bảo các tiếp tục giải thích:
- Ngươi không cần lo lắng không dùng được nó, chỉ cần ngươi có thể có được truyền thừa của Thí Đế thiên tôn, nhất định có thể sử dụng nó!
Các chủ Truyền Bảo các vô cùng chắc chắn.
Nhưng nghĩ đến vị này cũng coi như là môn nhân của Thí Đế thiên tôn, Trần Đạo Huyền bình thường trở lại.
Vị Thí Đế thiên tôn kia hung mãnh như vậy, có lẽ chính là dựa vào bảo vật này đi!
Trần Đạo Huyền đang nghĩ ngợi, mảnh vỡ trong hư không lại có biến hóa mới.
Chỉ thấy dưới sự trấn áp của trận pháp của cả thế giới động thiên, mảnh vỡ rung động kịch liệt dần dần an tĩnh lại, biến thành một thanh cự phủ, chắn ngang trong hư không.
- Đây là...
Trần Đạo Huyền cảm thụ được khí tức cự phủ truyền tới, nội tâm run lên.
- Đây không phải là tiên khí, là linh bảo!!!
❖ ❖ ❖
Trong không gian truyền thừa Vạn Tinh Hải.
Dưới gốc cây quế.
Một vị bạch y đạo nhân tay cầm hắc tử, đối diện bàn cờ thì trống rỗng, hắn lại đang chơi cờ với chính mình.
- Bước này... Hử?
Bỗng, bạch y đạo nhân ngẩng đầu lên, hắn vươn ngón tay bấm một phen, khóe miệng lộ ra một tia ý cười:
- Cuối cùng cũng lấy được sao?
Lập tức, bạch y đạo nhân lắc đầu, “ba” một tiếng, đặt quân cờ màu đen xuống.
❖ ❖ ❖
Thiên Tôn thành.
Chủ các Truyền Bảo các.
Trần Đạo Huyền chợt lóe độn quang, bay đến bên cạnh cự phủ bị xiềng xích vây khốn.
Hắn vươn tay phải ra, dùng sức nắm cự phủ trong lòng bàn tay.
Trần Đạo Huyền cẩn thận đánh giá cự phủ, nhưng lại không phát hiện bất kỳ trận văn nào trên cự phủ, giống như thanh cự phủ này là tiên thiên mà thành.
Trần Đạo Huyền thử rót pháp lực tiên lực hóa của hắn vào cự phủ, mặc kệ Trần Đạo Huyền rót vào bao nhiêu pháp lực, đều tựa như trâu bùn xuống biển, cự phủ đều không có chút phản ứng.
- Cái này...
Trần Đạo Huyền mộng.
Mặc dù cự phủ này là một kiện linh bảo, hắn liều mạng rót pháp lực vào như vậy, nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào.
Dù sao hắn bây giờ tốt xấu gì cũng là một vị ngũ kiếp Thiên Tôn!
Lúc này, các chủ Truyền Bảo các cũng bay tới, nói:
- Muốn thúc dục nó, phải có được truyền thừa của Thí Đế thiên tôn mới được!
- Tên nó là gì?
Trần Đạo Huyền không khỏi hỏi.
- Ta chỉ biết, Thí Đế thiên tôn gọi nó là Khai Thiên phủ.
Khai Thiên phủ? Bàn Cổ phủ?
Nhảm nhí!
Phản ứng đầu tiên của Trần Đạo Huyền chính là cảm thấy nhảm nhí, lại nói, Bàn Cổ phủ chính là khai thiên đệ nhất thần khí, từ sau Bàn Cổ đại thần khai thiên đã vỡ vụn hóa thành ba kiện tiên thiên linh bảo rồi.
Chờ một chút, Bàn Cổ phủ vỡ vụn...
Mơ hồ, Trần Đạo Huyền có một chút suy đoán về lai lịch của mảnh vỡ này.
Chẳng lẽ, Bàn Cổ phủ không chỉ vỡ thành ba khối, điều này cũng giải thích vì sao Thí Đế thiên tôn gọi nó là Khai Thiên phủ.
Thí Đế thiên tôn cũng không đến mức đặt loạn tên cho một kiện linh bảo, mặc dù linh bảo này chỉ là linh bảo hạ phẩm.
Theo Trần Đạo Huyền cầm cán cự phủ, tất cả xiềng xích trong hư không đều rụt trở về.
Giờ phút này, Khai Thiên phủ này lẳng lặng bị Trần Đạo Huyền cầm lấy, cũng không giãy dụa nữa.
Nhưng Trần Đạo Huyền cũng không cách nào thúc đẩy đối phương.
- Truyền thừa của Thí Đế thiên tôn!
Lần đầu tiên, Trần Đạo Huyền vô cùng hứng thú với truyền thừa của một vị Thiên Tôn.
Nguyên bản trong mắt Trần Đạo Huyền, mặc dù Thí Đế thiên tôn dù có kinh tài tuyệt diễm đến đâu.
Liệt Tinh Thuật mà Trần Đạo Huyền nắm giữ, lai lịch của nó lớn tới đâu còn chưa biết, hắn làm sao có thể để ý tới truyền thừa của một vị Thiên Tôn đây?
Mặc dù vị Thiên Tôn này được xưng là Nhân tộc Đệ Nhất Thiên Tôn!
Nhưng cái gọi là Nhân tộc Đệ Nhất Thiên Tôn cũng chỉ là Nhân tộc Đệ Nhất Thiên Tôn trong Phượng Vẫn giới mà thôi.
Phóng mắt chư thiên vạn giới, Thí Đế thiên tôn lại tính là cái gì?
Nhưng bây giờ, Trần Đạo Huyền không nghĩ như vậy.
Nếu cái búa này thật sự là mảnh vỡ Bàn Cổ phủ, vậy truyền thừa Thí Đế thiên tôn này cũng không phải chuyện đùa.
Hắn có thể vận dụng Bàn Cổ phủ này, truyền thừa nhất định có chỗ độc đáo.
Đương nhiên, độc đáo là độc đáo, nếu nói truyền thừa của Thí Đế thiên tôn có thể so sánh với truyền thừa Vạn Tinh Hải, Trần Đạo Huyền vẫn không tin.
Dù sao tu vi Thí Đế thiên tôn vẫn bày ở đó ra, hạn chế Thiên Tôn tu vi, nhất định đẳng cấp truyền thừa này sẽ không quá cao.
Trừ phi Thí Đế thiên tôn cũng giống như Trần Đạo Huyền, cũng là đạt được truyền thừa thượng giới.
Nhưng theo Trần Đạo Huyền biết, truyền thừa thượng giới đã biết ở Phượng Vẫn giới cũng chỉ có một chỗ ở Vạn Tinh Hải.
Hơn nữa mấy chục vạn năm qua, Nhân tộc cũng phái không ít Nhân tộc thiên kiêu đi Vạn Tinh Hải tiếp nhận truyền thừa.
Trong đó không thiếu những người đạt được Liệt Tinh Thuật hoặc truyền thừa chí cao khác như Trần Đạo Huyền, nhưng không có ngoại lệ, tất cả những người này đều không nhập môn được.
Cho dù là Trần Đạo Huyền, dưới sự trợ giúp của Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh, vẫn phải dùng hết ba cơ hội truyền thừa thì mới tu luyện Liệt Tinh Thuật nhập môn.